Chương 887: Chúc mừng Tống sư huynh
Tô Minh
26/11/2021
9 giờ sáng, khi Mặt Trời đã mọc lên một hồi lâu.
Đột nhiên. “Am…”
Một luồng khí thế mạnh mẽ khuếch tán ra từ trong tòa nhà của Tống Kình Thương.
Rồi lan ra toàn bộ học viện.
Phút chốc, hầu như toàn bộ đệ tử và ban lãnh đạo của học viện Linh Võ đều cảm nhận được: Tống Kình Thương lại đột phá!
Cảnh giới Chân Hoàng!
Cuối cùng Tống Kình Thương cũng đã đạt tới Chân Hoàng!
Không hổ là Tống Kình Thương, dù bị Tô Minh đè đầu cưỡi cổ rất thảm, đè bẹp đến độ mất ánh sáng. Nhưng, suy cho cùng hắn ta cũng là con cưng của ông trời. Trong thời gian Tô Minh đến Thiên Đường Ngục, đặc biệt là khi Tiêu Nguyệt và Ngư Dung Băng trở về, hắn ta đã bị thực lực của Tiêu Nguyệt kích thích, nên tốc độ tu luyện càng trở nên đáng sợ hơn.
Hơn nữa, nửa tháng trước, hắn ta đã quay về vương triều Nghịch Vân một lần và dường như đã chiếm được cơ hội hiếm thấy nào đó. Sau khi trở lại học viện, tốc độ tu luyện đã tăng vọt, đây là lần đột phá thứ ba
khoáng mười mấy ngày gần đây. Nhìn mà kinh.
“Tô Minh, chí thua lúc này đây thì sao? Bốn hoàng tử sẽ dần vượt qua anh!”, trong nhà, Tống Kình Thương siết chặt nắm tay thì thào, đôi mắt sáng ngời, cả người tràn ngập sự tự tin và bá đạo.
“Tô Minh, bổn hoàng tử khá mong đợi ngày anh trở về học viện Linh Võ đấy. Một ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, huống chi là cả mấy tháng. Bổn hoàng tử đã không còn là người anh có thể tùy tiện đè đầu cưỡi cổ nữa!”
Tống Kình Thương hít sâu một hơi, đứng lên đi ra khỏi nhà.
“Tống sư huynh”.
“Chúc mừng Tống sư huynh”.
“Tống sư huynh quả là yêu nghiệt đứng đầu học viện Linh Vo ta”.
Bên ngoài, đã có rất nhiều đệ tử tới, kính cẩn chúc mừng.
Người mà!
Suy cho cùng cũng là giống
loài thích nịnh nọt.
Cho dù là những yêu nghiệt đứng đầu ở các tầng võ đạo thì cũng thế thôi.
Khi Tống Kình Thường vừa đến học viện, bởi vì có Tô Minh ở đây và bị anh đè đầu CƯỠI cổ, nên chẳng ai thèm ngó ngàng tới Tống Kình Thương.
Nhưng dần dà, sau khi Tô Minh đi Thiên Đường Ngục, rồi như là mất tích, không thấy trở về.
Mà Tống Kình Thương lại đột phá, đột phá, rồi đột phá.
Thể hiện ra tư chất xuất sắc của một yêu nghiệt đứng đầu.
Đương nhiên sẽ có một vài đệ tử bắt đầu xum xoe Tống Kình Thương.
Đó cũng là điều bình thường thôi.
Đột nhiên. “Am…”
Một luồng khí thế mạnh mẽ khuếch tán ra từ trong tòa nhà của Tống Kình Thương.
Rồi lan ra toàn bộ học viện.
Phút chốc, hầu như toàn bộ đệ tử và ban lãnh đạo của học viện Linh Võ đều cảm nhận được: Tống Kình Thương lại đột phá!
Cảnh giới Chân Hoàng!
Cuối cùng Tống Kình Thương cũng đã đạt tới Chân Hoàng!
Không hổ là Tống Kình Thương, dù bị Tô Minh đè đầu cưỡi cổ rất thảm, đè bẹp đến độ mất ánh sáng. Nhưng, suy cho cùng hắn ta cũng là con cưng của ông trời. Trong thời gian Tô Minh đến Thiên Đường Ngục, đặc biệt là khi Tiêu Nguyệt và Ngư Dung Băng trở về, hắn ta đã bị thực lực của Tiêu Nguyệt kích thích, nên tốc độ tu luyện càng trở nên đáng sợ hơn.
Hơn nữa, nửa tháng trước, hắn ta đã quay về vương triều Nghịch Vân một lần và dường như đã chiếm được cơ hội hiếm thấy nào đó. Sau khi trở lại học viện, tốc độ tu luyện đã tăng vọt, đây là lần đột phá thứ ba
khoáng mười mấy ngày gần đây. Nhìn mà kinh.
“Tô Minh, chí thua lúc này đây thì sao? Bốn hoàng tử sẽ dần vượt qua anh!”, trong nhà, Tống Kình Thương siết chặt nắm tay thì thào, đôi mắt sáng ngời, cả người tràn ngập sự tự tin và bá đạo.
“Tô Minh, bổn hoàng tử khá mong đợi ngày anh trở về học viện Linh Võ đấy. Một ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, huống chi là cả mấy tháng. Bổn hoàng tử đã không còn là người anh có thể tùy tiện đè đầu cưỡi cổ nữa!”
Tống Kình Thương hít sâu một hơi, đứng lên đi ra khỏi nhà.
“Tống sư huynh”.
“Chúc mừng Tống sư huynh”.
“Tống sư huynh quả là yêu nghiệt đứng đầu học viện Linh Vo ta”.
Bên ngoài, đã có rất nhiều đệ tử tới, kính cẩn chúc mừng.
Người mà!
Suy cho cùng cũng là giống
loài thích nịnh nọt.
Cho dù là những yêu nghiệt đứng đầu ở các tầng võ đạo thì cũng thế thôi.
Khi Tống Kình Thường vừa đến học viện, bởi vì có Tô Minh ở đây và bị anh đè đầu CƯỠI cổ, nên chẳng ai thèm ngó ngàng tới Tống Kình Thương.
Nhưng dần dà, sau khi Tô Minh đi Thiên Đường Ngục, rồi như là mất tích, không thấy trở về.
Mà Tống Kình Thương lại đột phá, đột phá, rồi đột phá.
Thể hiện ra tư chất xuất sắc của một yêu nghiệt đứng đầu.
Đương nhiên sẽ có một vài đệ tử bắt đầu xum xoe Tống Kình Thương.
Đó cũng là điều bình thường thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.