Chương 1155
Tô Minh
07/12/2021
Từ khi nền văn minh Xương
được hình thành, đã có ghi chép lại hàng chục vị Đại Đế, trong đó có 80% đều là Đại Đế hạ vị, còn lại là Đại Đế trung vị và hầu như không có Đại Đế thượng vị nào.
Có thể tưởng tượng được, người mang trong mình ‘Hỗn Độn Tử Đồng’ hiếm có và quan trọng như thế nào.
Cũng chính vì vậy cả tộc Đạm Đài ôm kỳ vọng cùng hy vọng rất lớn vào Đạm Đài Vô Tình.
Hồi đó, Đạm Đài Vô tình vừa sinh ra, vì có thể bảo vệ và nuôi dưỡng “Hỗn Độn Tử Đồng” của cô ta, hơn mười lão tổ của gia tộc đã bắt tay nhau thi triển đại thuật Thiên Địa, phong ấn đôi mắt của cô ta lại.
Đầu tiên, phong ấn này là để ngừa “Hỗn Độn Tử Đồng” lộ ra quá sớm, rồi bị các cao thủ đứng đầu ở vực Hỗn Độn dòm ngó tới. Mặt khác, còn cung cấp đủ năng lượng cho nó, khiến nó phát triến càng hoàn thiện hơn.
Nếu giờ Đạm Đài Vô Tình mở phong ấn ra thì “Hỗn Độn Tử Đồng” sẽ xuất hiện, nhưng lại chưa nuôi dưỡng ra được thành tựu, hoàn toàn là lãng phí! Sao tộc Đạm Đài có thể đồng ý chứ?
“Chu Thủ Hạnh, bà hơi quá rồi đó , sáu bay lão tố cua tộc Đạm Đài đứng trước mặt Tô Minh và Đạm Đài Vô Tinh lẳng lặng nhìn chằm chằm Chu Thủ Hạnh, một người trong họ lạnh lùng nói: “Lớp trẻ tranh chấp, bà đứng ra có vẻ không hợp với thân phận của mình”.
“Lẽ nào trơ mắt nhìn Chu Kình chết?”, sắc mặt Chu Thủ Hạnh hết sức khó coi, bà ta không ngờ tộc Đạm Đài lại… lại phản ứng kịch liệt như vậy!
Bà ta đã quá xem nhẹ tầm quan trọng của Đạm Đài Vô Tình với tộc Đạm Đài, và sự bao che của cô ta với Tô Minh.
“Chết cũng đáng! Lén hạ độc? Chết mười ngàn lần còn chưa hết tội!”, Đạm Đài Vô Tinh liếc Chu Kình bằng ánh mắt tràn ngập sát khí, lạnh lùng nói.
Chu Kình rụt cổ, lúc này hắn thật sự sợ, chỉ muốn sống.
“Thất công chúa…”, Chu Thủ Hạnh vừa định nói gì đã bị Đạm Đài Chân Thương ngắt lời: “Mời
Chu tiền bối rời khỏi, nhường sân lại cho lớp trẻ”.
Ông ta dứt khoát mở miệng đuổi người.
Chu Thủ Hạnh im lặng, khí thế trên người kịch liệt dao động, chuẩn bị ra tay.
Thế nhưng, lúc này Chu Thủ Hạnh đã bị sáu bảy lão tổ của tộc Đạm Đài nhìn chằm chằm vào, hễ bà ta dám ra tay thì họ cũng sẽ ra tay.
Không còn sự lựa chọn nào khác!
Chu Thủ Hạnh đẽ bị ép đến
đường cùng, chẳng còn sự lựa chọn nào, dù không cam lòng và tức giận hay hy vọng… Cuối cùng, bà ta chỉ có thể đau khổ, căm giận tránh ra.
“Đừng mà, lão tổ, cứu con, cứu con đi lão tổ!”, thấy Chu Thủ Hạnh tránh ra thật, cả người Chu Kình run lên, suýt nữa ngồi bệt xuống đất, đau khổ hét lên.
Hắn đã sợ tới mức không giữ nổi bình tĩnh, nào còn dáng vẻ của một thiên tài đứng đầu thế hệ trẻ? Còn đâu là yêu nghiệt xếp thứ nhất của vương triều Bất Tử nữa?
Chu Thủ Hạnh đã chấp nhận
đường cùng, chẳng còn sự lựa chọn nào, dù không cam lòng và tức giận hay hy vọng… Cuối cùng, bà ta chỉ có thể đau khổ, căm giận tránh ra.
“Đừng mà, lão tổ, cứu con, cứu con đi lão tổ!”, thấy Chu Thủ Hạnh tránh ra thật, cả người Chu Kình run lên, suýt nữa ngồi bệt xuống đất, đau khổ hét lên.
Hắn đã sợ tới mức không giữ nổi bình tĩnh, nào còn dáng vẻ của một thiên tài đứng đầu thế hệ trẻ? Còn đâu là yêu nghiệt xếp thứ nhất của vương triều Bất Tử nữa?
Chu Thủ Hạnh đã chấp nhận tránh ra, những lão tổ khác của tộc Đạm Đài và Đạm Đài Chân Thương cũng tránh ra, kể cả Đạm Đài Vô Tinh.
Giờ trong sân chỉ còn lại Tô Minh và Chu Kình.
Hiển nhiên, mọi người đều biết, kế tiếp chính là cảnh Chu Kình chết trong tay Tô Minh!
“Không… không… đừng mà…1′, Chu Kình cuống cuồng lùi về phía sau, sợ đến thét lên.
Có điều, hắn vừa lùi lại mấy bước, bỗng dưng run lên. Chằng ai biết, lúc này, trong lỗ tai hắn lại có một giọng nói vang lên và nó đến từ ý chí đại đạo!
được hình thành, đã có ghi chép lại hàng chục vị Đại Đế, trong đó có 80% đều là Đại Đế hạ vị, còn lại là Đại Đế trung vị và hầu như không có Đại Đế thượng vị nào.
Có thể tưởng tượng được, người mang trong mình ‘Hỗn Độn Tử Đồng’ hiếm có và quan trọng như thế nào.
Cũng chính vì vậy cả tộc Đạm Đài ôm kỳ vọng cùng hy vọng rất lớn vào Đạm Đài Vô Tình.
Hồi đó, Đạm Đài Vô tình vừa sinh ra, vì có thể bảo vệ và nuôi dưỡng “Hỗn Độn Tử Đồng” của cô ta, hơn mười lão tổ của gia tộc đã bắt tay nhau thi triển đại thuật Thiên Địa, phong ấn đôi mắt của cô ta lại.
Đầu tiên, phong ấn này là để ngừa “Hỗn Độn Tử Đồng” lộ ra quá sớm, rồi bị các cao thủ đứng đầu ở vực Hỗn Độn dòm ngó tới. Mặt khác, còn cung cấp đủ năng lượng cho nó, khiến nó phát triến càng hoàn thiện hơn.
Nếu giờ Đạm Đài Vô Tình mở phong ấn ra thì “Hỗn Độn Tử Đồng” sẽ xuất hiện, nhưng lại chưa nuôi dưỡng ra được thành tựu, hoàn toàn là lãng phí! Sao tộc Đạm Đài có thể đồng ý chứ?
“Chu Thủ Hạnh, bà hơi quá rồi đó , sáu bay lão tố cua tộc Đạm Đài đứng trước mặt Tô Minh và Đạm Đài Vô Tinh lẳng lặng nhìn chằm chằm Chu Thủ Hạnh, một người trong họ lạnh lùng nói: “Lớp trẻ tranh chấp, bà đứng ra có vẻ không hợp với thân phận của mình”.
“Lẽ nào trơ mắt nhìn Chu Kình chết?”, sắc mặt Chu Thủ Hạnh hết sức khó coi, bà ta không ngờ tộc Đạm Đài lại… lại phản ứng kịch liệt như vậy!
Bà ta đã quá xem nhẹ tầm quan trọng của Đạm Đài Vô Tình với tộc Đạm Đài, và sự bao che của cô ta với Tô Minh.
“Chết cũng đáng! Lén hạ độc? Chết mười ngàn lần còn chưa hết tội!”, Đạm Đài Vô Tinh liếc Chu Kình bằng ánh mắt tràn ngập sát khí, lạnh lùng nói.
Chu Kình rụt cổ, lúc này hắn thật sự sợ, chỉ muốn sống.
“Thất công chúa…”, Chu Thủ Hạnh vừa định nói gì đã bị Đạm Đài Chân Thương ngắt lời: “Mời
Chu tiền bối rời khỏi, nhường sân lại cho lớp trẻ”.
Ông ta dứt khoát mở miệng đuổi người.
Chu Thủ Hạnh im lặng, khí thế trên người kịch liệt dao động, chuẩn bị ra tay.
Thế nhưng, lúc này Chu Thủ Hạnh đã bị sáu bảy lão tổ của tộc Đạm Đài nhìn chằm chằm vào, hễ bà ta dám ra tay thì họ cũng sẽ ra tay.
Không còn sự lựa chọn nào khác!
Chu Thủ Hạnh đẽ bị ép đến
đường cùng, chẳng còn sự lựa chọn nào, dù không cam lòng và tức giận hay hy vọng… Cuối cùng, bà ta chỉ có thể đau khổ, căm giận tránh ra.
“Đừng mà, lão tổ, cứu con, cứu con đi lão tổ!”, thấy Chu Thủ Hạnh tránh ra thật, cả người Chu Kình run lên, suýt nữa ngồi bệt xuống đất, đau khổ hét lên.
Hắn đã sợ tới mức không giữ nổi bình tĩnh, nào còn dáng vẻ của một thiên tài đứng đầu thế hệ trẻ? Còn đâu là yêu nghiệt xếp thứ nhất của vương triều Bất Tử nữa?
Chu Thủ Hạnh đã chấp nhận
đường cùng, chẳng còn sự lựa chọn nào, dù không cam lòng và tức giận hay hy vọng… Cuối cùng, bà ta chỉ có thể đau khổ, căm giận tránh ra.
“Đừng mà, lão tổ, cứu con, cứu con đi lão tổ!”, thấy Chu Thủ Hạnh tránh ra thật, cả người Chu Kình run lên, suýt nữa ngồi bệt xuống đất, đau khổ hét lên.
Hắn đã sợ tới mức không giữ nổi bình tĩnh, nào còn dáng vẻ của một thiên tài đứng đầu thế hệ trẻ? Còn đâu là yêu nghiệt xếp thứ nhất của vương triều Bất Tử nữa?
Chu Thủ Hạnh đã chấp nhận tránh ra, những lão tổ khác của tộc Đạm Đài và Đạm Đài Chân Thương cũng tránh ra, kể cả Đạm Đài Vô Tinh.
Giờ trong sân chỉ còn lại Tô Minh và Chu Kình.
Hiển nhiên, mọi người đều biết, kế tiếp chính là cảnh Chu Kình chết trong tay Tô Minh!
“Không… không… đừng mà…1′, Chu Kình cuống cuồng lùi về phía sau, sợ đến thét lên.
Có điều, hắn vừa lùi lại mấy bước, bỗng dưng run lên. Chằng ai biết, lúc này, trong lỗ tai hắn lại có một giọng nói vang lên và nó đến từ ý chí đại đạo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.