Chương 1215
Tô Minh
07/12/2021
Thật sự.
Không nên từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn.
Đây là chuyện không tài nào tưởng tượng nổi, đó chắc chắn là cơ hội và kỳ ngộ lớn nhất ở nền văn minh Xương, thật sự không nên từ chối.
Đạm Đài Vô Tình vô cùng vô cùng vô cùng muốn ra khỏi chiến trường Thần Ma để khuyên Tô Minh.
Nói cho Tô Minh một vài chuyện về
học viện Hỗn Độn, về việc rốt cuộc đó là loại tồn tại vô địch đến nhường nào.
Đáng tiếc, cô ta không ra được.
Huống chi, hiện tại Tô Minh đã từ chối, quá muộn rồi.
Sắc mặt cô ta không khỏi tái đi.
Từ chối lời mời của sứ thần học viện Hỗn Độn, tương đương với vả mặt học viện Hỗn Độn một lần nữa…
Lặp lại.
Tô Minh sẽ chết!
Vị sứ thần kia sẽ giận dữ.
Tô Minh hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đạm Đài Vô Tình siết chặt nắm tay, vô cùng hồi hộp.
“Cũng là chuyện tốt”, Tử Bình lẩm bẩm, bà ta đã vô cùng chắc chắn kết quả của Tô Minh, đích xác là chuyện tốt. Sau này, Đạm Đài Vô Tình không còn gánh nặng càng có thể toàn tâm toàn ý dẫn dắt tộc Dị Đổng quệt khởi.
Tử Diệu thì mặc sức tưởng tượng nếu Tô Minh chết rồi, bản thân hắn ta có phải là có cơ hội theo đuổi thành công Đạm Đài Vô Tình rồi không.
Giờ phút này.
Thế giới Đại Thiên.
Trên không trung.
Tận cuối bầu trời.
Đóa hoa sen hỗn độn kia đột nhiên động đậy.
Khẽ động.
Trực tiếp xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Xuất hiện ở phía trước lối vào chiến trường Thần Ma.
“Người trẻ tuổi, cậu nhất định phải từ chối lời mời sao?”, bóng dáng mặc đồ trắng nhìn Tô Minh thật sâu, hỏi lại.
vẫn còn cho Tô Minh một cơ hội.
“Nhất định. Cảm ơn tiền bối và học viện Hỗn Độn đã mời, nhưng tạm thời duyên phận chưa tỏi”, nhưng Tô Minh
ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đã gật đầu, lời nói ra lại càng khiến người ta không dám tin tưởng!
“Duyên phận chưa đến sao?”, bóng dáng mặc đồ trắng tự lẩm bẩm, lại cười: “Có lẽ đi”.
“Tiền bối, mặc dù duyên phận chưa tới, tôi tạm thời không thể gia nhập học viện Hỗn Độn, không thể nhận lời mời của tiền bối, nhưng thằng nhãi này vẫn cả gan xin tiền bối đừng nên can thiệp việc tôi giết Tư Đồ Phụng”.
Đờ mờ.
Trâu bò.
Lên mặt.
Rất nhiều người đều sợ đến muốn khóc.
Tô Minh đây là… đây là… đây là không chết không chịu được?
Anh vốn vô cùng may mắn, vả mặt sứ thần và học viện Hỗn Độn hết lần
này đến lần khác mà sứ thần lại không trách tội một cách kỳ lạ, khó mà tưởng tượng nổi. Việc này quả thực là may mắn đến tận trời, dường như một trăm đời tổ tiên Tô Minh đều phù hộ cho vận may của anh.
Cố tình, chính anh lại muốn tìm đường chết.
Trúng tà?
Nhất định phải chọc giận sứ thần?
Một hai phải muốn sứ thần tùy tiện đập nát trong một hô hấp?
Còn sống không tốt sao?
Như đám người Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, vương Thừa Dịch đều ở trong trạng thái nửa hôn mê…
Tư Đồ Chính Trú cũng run lập cập, bị dọa cho ngơ ngơ ngác ngác.
Giờ phút này, ý chí Đại Đạo lại càng hồ đồ.
Bên trong chiến trường Thần Ma.
Gương mặt Tử Diệu cũng bắt đầu giật giật, muốn cao giọng cười to, muốn quỳ xuống cúng bái Tô Minh. Trâu! Trâu bò! Anh kết bái anh em với tử thần sao? Nhất định phải chết rồi xuống địa ngục uống một chén với tử thần?
Tử Bình không nhịn được mà lắc đầu, thật muốn chửi bậy.
Còn Đạm Đài Vô Tình, sắc mặt cô ta không chỉ là tái nhợt mà giờ đã không còn chút máu.
“Vô Tình, cô còn gì để nói không? Tuyệt vọng sao?”, Từ Bình thở dài hỏi.
“Tôi… Tôi… Tôi tin anh ây, anh ây nhất định có lý… lý do của mình”, Đạm Đài Vô Tình cắn chặt hàm răng, như thể muốn cắn nát răng của mình.
Tại đây có hình ảnh
Không nên từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn.
Đây là chuyện không tài nào tưởng tượng nổi, đó chắc chắn là cơ hội và kỳ ngộ lớn nhất ở nền văn minh Xương, thật sự không nên từ chối.
Đạm Đài Vô Tình vô cùng vô cùng vô cùng muốn ra khỏi chiến trường Thần Ma để khuyên Tô Minh.
Nói cho Tô Minh một vài chuyện về
học viện Hỗn Độn, về việc rốt cuộc đó là loại tồn tại vô địch đến nhường nào.
Đáng tiếc, cô ta không ra được.
Huống chi, hiện tại Tô Minh đã từ chối, quá muộn rồi.
Sắc mặt cô ta không khỏi tái đi.
Từ chối lời mời của sứ thần học viện Hỗn Độn, tương đương với vả mặt học viện Hỗn Độn một lần nữa…
Lặp lại.
Tô Minh sẽ chết!
Vị sứ thần kia sẽ giận dữ.
Tô Minh hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đạm Đài Vô Tình siết chặt nắm tay, vô cùng hồi hộp.
“Cũng là chuyện tốt”, Tử Bình lẩm bẩm, bà ta đã vô cùng chắc chắn kết quả của Tô Minh, đích xác là chuyện tốt. Sau này, Đạm Đài Vô Tình không còn gánh nặng càng có thể toàn tâm toàn ý dẫn dắt tộc Dị Đổng quệt khởi.
Tử Diệu thì mặc sức tưởng tượng nếu Tô Minh chết rồi, bản thân hắn ta có phải là có cơ hội theo đuổi thành công Đạm Đài Vô Tình rồi không.
Giờ phút này.
Thế giới Đại Thiên.
Trên không trung.
Tận cuối bầu trời.
Đóa hoa sen hỗn độn kia đột nhiên động đậy.
Khẽ động.
Trực tiếp xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Xuất hiện ở phía trước lối vào chiến trường Thần Ma.
“Người trẻ tuổi, cậu nhất định phải từ chối lời mời sao?”, bóng dáng mặc đồ trắng nhìn Tô Minh thật sâu, hỏi lại.
vẫn còn cho Tô Minh một cơ hội.
“Nhất định. Cảm ơn tiền bối và học viện Hỗn Độn đã mời, nhưng tạm thời duyên phận chưa tỏi”, nhưng Tô Minh
ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đã gật đầu, lời nói ra lại càng khiến người ta không dám tin tưởng!
“Duyên phận chưa đến sao?”, bóng dáng mặc đồ trắng tự lẩm bẩm, lại cười: “Có lẽ đi”.
“Tiền bối, mặc dù duyên phận chưa tới, tôi tạm thời không thể gia nhập học viện Hỗn Độn, không thể nhận lời mời của tiền bối, nhưng thằng nhãi này vẫn cả gan xin tiền bối đừng nên can thiệp việc tôi giết Tư Đồ Phụng”.
Đờ mờ.
Trâu bò.
Lên mặt.
Rất nhiều người đều sợ đến muốn khóc.
Tô Minh đây là… đây là… đây là không chết không chịu được?
Anh vốn vô cùng may mắn, vả mặt sứ thần và học viện Hỗn Độn hết lần
này đến lần khác mà sứ thần lại không trách tội một cách kỳ lạ, khó mà tưởng tượng nổi. Việc này quả thực là may mắn đến tận trời, dường như một trăm đời tổ tiên Tô Minh đều phù hộ cho vận may của anh.
Cố tình, chính anh lại muốn tìm đường chết.
Trúng tà?
Nhất định phải chọc giận sứ thần?
Một hai phải muốn sứ thần tùy tiện đập nát trong một hô hấp?
Còn sống không tốt sao?
Như đám người Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, vương Thừa Dịch đều ở trong trạng thái nửa hôn mê…
Tư Đồ Chính Trú cũng run lập cập, bị dọa cho ngơ ngơ ngác ngác.
Giờ phút này, ý chí Đại Đạo lại càng hồ đồ.
Bên trong chiến trường Thần Ma.
Gương mặt Tử Diệu cũng bắt đầu giật giật, muốn cao giọng cười to, muốn quỳ xuống cúng bái Tô Minh. Trâu! Trâu bò! Anh kết bái anh em với tử thần sao? Nhất định phải chết rồi xuống địa ngục uống một chén với tử thần?
Tử Bình không nhịn được mà lắc đầu, thật muốn chửi bậy.
Còn Đạm Đài Vô Tình, sắc mặt cô ta không chỉ là tái nhợt mà giờ đã không còn chút máu.
“Vô Tình, cô còn gì để nói không? Tuyệt vọng sao?”, Từ Bình thở dài hỏi.
“Tôi… Tôi… Tôi tin anh ây, anh ây nhất định có lý… lý do của mình”, Đạm Đài Vô Tình cắn chặt hàm răng, như thể muốn cắn nát răng của mình.
Tại đây có hình ảnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.