Chương 1238
Tô Minh
07/12/2021
Nếu như Tô Minh có mặt ở đó thì hắn chắc chắn nhận ra bọn họ, đó
chính là bốn người Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, vương Thừa Dịch, Trương
Khả.
Bốn người này đã bị động tĩnh từ việc di tích và không gian sụp đổ khi Cổ Dực vừa mở mắt ra hấp dẫn tới nơi đây.
Từ tít phía xa đã nhìn thấy bóng dáng cổ Dực đám Tiền sơn sơn không khỏi thảo luận với nhau:
“Là một tên loài người sao?”
“Động tĩnh vừa nãy lớn như thế, cứ
tưởng là yêu ma quỷ quái xuất thế cơ!”
“Lạ ghê, một mình hắn ta đến chiến trường Thần Ma à?”
“Các người là ai?” cổ Dực quay đầu nhìn bốn người kia.
Chỉ liếc mắt đúng một cái.
Trong chốc lát, nhóm người Độc Cô Nguyên đã như bị đứng hình!
Dường như bọn họ đã bị không gian và thời gian trấn áp vậy.
Khủng bố thật!
Phải gọi là cực kỳ khủng bố!
Đên mức không thể nào hình dung ra được.
“Tôi… Tôi… Chúng tôi là người đến thăm dò chiến trường Thần Ma, nếu như có lỡ quấy rầy tiền bối, kính mong thứ lỗi cho!” Tiền sơn sơn run run nói, có vẻ như sắp phát khóc tới nơi, gã ta bị dọa đến sức sắp són cả ra quần mất rồi.
“Thế sao?”f Cổ Dực khẽ liếc cả đám bằng ánh nhìn sâu xa, cười cười.
Bên trong ánh mắt kia chính là nét nghiền ngẫm.
Giờ phút này, trong lỗ tai cổ Dực đã truyền đến giọng nói của ý chí Đại Đạo, hắn ta biết bốn người này có chút liên quan tới Tô Minh.
Thú vị thật!
“Tâm trạng của bổn tọa không tệ lắm, tha cho mấy người vậy!”, cổ Dực cười nói, thu lại ánh mắt kia.
“Phù phù…”. Lúc này cả đám Tiền Sơn Sơn mới dám hít sâu thở phào, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, trông chẳng khác nào vừa được vớt từ dưới nước lên.
“Cảm tạ tiền bối!”, bốn người Độc Cô Nguyên nhanh chóng cung kính cúi đầu, bọn họ đều cho rằng cổ Dực chính là một lão quái vật mạnh mẽ năm xưa tham gia cuộc đại chiến tại
chiến trường Thần Ma.
Không thể loại trừ khả năng này!
Chiến trường năm xưa tuy vô cùng thảm khốc, nhưng chưa chắc đã không còn ai sống sót.
Nhưng suy cho cùng, cũng có một vài nhân vật khủng bố còn sống hoặc là những người ngoài nền văn minh này xâm nhập.
Có thể tra ra được chuyện này thông qua tư liệu.
Có điều không ngờ bốn người họ lại có vận may tốt tới vậy, gặp được nhân vật như thế?
“Các người đang tìm kiếm đỉnh Thần Ma sao?”, cổ Dực bỗng cất tiếng hỏi. Ha ha, những kè tới đây trong cả nghìn cả vạn năm nay đại khái đều vì đỉnh Thần Ma cả mà.
Chiến trường Thần Ma hiện giờ e là chỉ có đỉnh Thần Ma mới có sức hút.
“Vâng vâng vâng…”. Ánh mắt Tiền
sơn Sơn sáng lên, gã ta gật đầu liên tục, lộ rõ vè kích động, lẽ nào vị tiền bối trước mắt này biết đỉnh Thần Ma ở đâu sao?
Ngay cả đám Độc Cô Nguyên, Trương Khả, vương Thừa Dịch cũng đều nhìn Cổ Dực bằng ánh mắt xen lẫn vè chờ mong lẫn tôn kính.
“Đúng là bổn tọa có biết, gặp nhau cũng coi như có duyên, các người cứ đi theo bổn tọa, bổn tọa sẽ dẫn các người đi tìm đỉnh Thần Ma!”, cổ Dực cười nói.
Chuyện này?
Sao có thể chứ?
Vận may trên trời rơi xuống hả?
Đường đường là lão quái vật siêu cấp còn sống sót sau chiến trường Thần Ma năm xưa, chẳng những không giết bốn người bọn họ mà còn muốn dẫn họ đi tìm đỉnh Thần Ma sao?
Mấy người đều vô cùng kích động, cảm giác như vận may ập tới vậy.
Chỉ mỗi mình Độc Cô Nguyên là khẽ nhíu mày, cô ta luôn cảm thấy có điểm gì đó không đúng lắm, trước giờ cô ta không tin chuyện vận may từ trên trời rớt xuống, thê nhưng cũng chỉ có thể giữ ý nghĩ này trong lòng mà thôi. Suy cho cùng cũng đâu thể chất vấn đối phương luôn tại đây được, làm thê có khác nào đang tự tìm chết?
“Đi thôi!”, Cổ Dực liếc Độc Cô Nguyên với ánh mắt sâu xa, cười nói.
“Chúng ta phải cẩn thận một chút!”, Độc Cô Nguyên nhắc nhở mấy người bên cạnh.
Sau đó…
Cả nhóm người dưới sự dẫn đầu của Cổ Dực đã đi sâu vào bên trong chiến trường Thần Ma.
Chưa được bao lâu…
“Uỳnh!”
Đột nhiên trước mắt có một dòng sông nham thạch trào ra từ bên dưới sa mạc bằng phẳng và rộng lớn vô tận.
Bốn người này đã bị động tĩnh từ việc di tích và không gian sụp đổ khi Cổ Dực vừa mở mắt ra hấp dẫn tới nơi đây.
Từ tít phía xa đã nhìn thấy bóng dáng cổ Dực đám Tiền sơn sơn không khỏi thảo luận với nhau:
“Là một tên loài người sao?”
“Động tĩnh vừa nãy lớn như thế, cứ
tưởng là yêu ma quỷ quái xuất thế cơ!”
“Lạ ghê, một mình hắn ta đến chiến trường Thần Ma à?”
“Các người là ai?” cổ Dực quay đầu nhìn bốn người kia.
Chỉ liếc mắt đúng một cái.
Trong chốc lát, nhóm người Độc Cô Nguyên đã như bị đứng hình!
Dường như bọn họ đã bị không gian và thời gian trấn áp vậy.
Khủng bố thật!
Phải gọi là cực kỳ khủng bố!
Đên mức không thể nào hình dung ra được.
“Tôi… Tôi… Chúng tôi là người đến thăm dò chiến trường Thần Ma, nếu như có lỡ quấy rầy tiền bối, kính mong thứ lỗi cho!” Tiền sơn sơn run run nói, có vẻ như sắp phát khóc tới nơi, gã ta bị dọa đến sức sắp són cả ra quần mất rồi.
“Thế sao?”f Cổ Dực khẽ liếc cả đám bằng ánh nhìn sâu xa, cười cười.
Bên trong ánh mắt kia chính là nét nghiền ngẫm.
Giờ phút này, trong lỗ tai cổ Dực đã truyền đến giọng nói của ý chí Đại Đạo, hắn ta biết bốn người này có chút liên quan tới Tô Minh.
Thú vị thật!
“Tâm trạng của bổn tọa không tệ lắm, tha cho mấy người vậy!”, cổ Dực cười nói, thu lại ánh mắt kia.
“Phù phù…”. Lúc này cả đám Tiền Sơn Sơn mới dám hít sâu thở phào, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, trông chẳng khác nào vừa được vớt từ dưới nước lên.
“Cảm tạ tiền bối!”, bốn người Độc Cô Nguyên nhanh chóng cung kính cúi đầu, bọn họ đều cho rằng cổ Dực chính là một lão quái vật mạnh mẽ năm xưa tham gia cuộc đại chiến tại
chiến trường Thần Ma.
Không thể loại trừ khả năng này!
Chiến trường năm xưa tuy vô cùng thảm khốc, nhưng chưa chắc đã không còn ai sống sót.
Nhưng suy cho cùng, cũng có một vài nhân vật khủng bố còn sống hoặc là những người ngoài nền văn minh này xâm nhập.
Có thể tra ra được chuyện này thông qua tư liệu.
Có điều không ngờ bốn người họ lại có vận may tốt tới vậy, gặp được nhân vật như thế?
“Các người đang tìm kiếm đỉnh Thần Ma sao?”, cổ Dực bỗng cất tiếng hỏi. Ha ha, những kè tới đây trong cả nghìn cả vạn năm nay đại khái đều vì đỉnh Thần Ma cả mà.
Chiến trường Thần Ma hiện giờ e là chỉ có đỉnh Thần Ma mới có sức hút.
“Vâng vâng vâng…”. Ánh mắt Tiền
sơn Sơn sáng lên, gã ta gật đầu liên tục, lộ rõ vè kích động, lẽ nào vị tiền bối trước mắt này biết đỉnh Thần Ma ở đâu sao?
Ngay cả đám Độc Cô Nguyên, Trương Khả, vương Thừa Dịch cũng đều nhìn Cổ Dực bằng ánh mắt xen lẫn vè chờ mong lẫn tôn kính.
“Đúng là bổn tọa có biết, gặp nhau cũng coi như có duyên, các người cứ đi theo bổn tọa, bổn tọa sẽ dẫn các người đi tìm đỉnh Thần Ma!”, cổ Dực cười nói.
Chuyện này?
Sao có thể chứ?
Vận may trên trời rơi xuống hả?
Đường đường là lão quái vật siêu cấp còn sống sót sau chiến trường Thần Ma năm xưa, chẳng những không giết bốn người bọn họ mà còn muốn dẫn họ đi tìm đỉnh Thần Ma sao?
Mấy người đều vô cùng kích động, cảm giác như vận may ập tới vậy.
Chỉ mỗi mình Độc Cô Nguyên là khẽ nhíu mày, cô ta luôn cảm thấy có điểm gì đó không đúng lắm, trước giờ cô ta không tin chuyện vận may từ trên trời rớt xuống, thê nhưng cũng chỉ có thể giữ ý nghĩ này trong lòng mà thôi. Suy cho cùng cũng đâu thể chất vấn đối phương luôn tại đây được, làm thê có khác nào đang tự tìm chết?
“Đi thôi!”, Cổ Dực liếc Độc Cô Nguyên với ánh mắt sâu xa, cười nói.
“Chúng ta phải cẩn thận một chút!”, Độc Cô Nguyên nhắc nhở mấy người bên cạnh.
Sau đó…
Cả nhóm người dưới sự dẫn đầu của Cổ Dực đã đi sâu vào bên trong chiến trường Thần Ma.
Chưa được bao lâu…
“Uỳnh!”
Đột nhiên trước mắt có một dòng sông nham thạch trào ra từ bên dưới sa mạc bằng phẳng và rộng lớn vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.