Chương 1369
Tô Minh
09/12/2021
Mà cảm giác sợ hãi và kiêng kị trước đây gần như chưa từng xuất hiện bỗng rạo rực trong lòng hắn.
“Đừng gấp, chờ chút, tôi tiễn ba người đến Tây Thiên!”, trong không gian tĩnh mịch, Tô Minh khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Chu Tàng Kiếm ở đằng xa một cái, mỉm cười, tựa như ánh nắng, ôn nhu, giống như đang tùy ý nói một câu.
Cũng chính là đã nói một câu như vậy.
Tô Minh thu tầm mắt, nhìn Nguyên Ương trước mặt: “Cho nên, em gái tôi nói, quân át chủ bài của con bé chính là anh trai Tô Minh của con bé, thế còn chưa đủ sao?!”
Tô Minh cười nhạt hỏi.
Mà sát ý cũng bắn tung tóe.
Trong nhà họ Nguyên, bất kì người nào cũng có thể cảm nhận được sát ý của Tô Minh, thưa thớt nhưng kiên định, rõ ràng, thuần khiết.
íi n
Nguyên ương giờ phút này vốn không thể nói gì, chỉ có sự run rẩy vô tận.
“Tiền bối, anh nói thử xem? Quân át chủ bài của em gái tôi đã đủ chưa?”, Tô Minh nhướn mắt, liếc nhìn Nguyên Chấp cách đó không xa, cười hỏi.
Nguyên Chấp rất lo lắng.
Bởi vì, lúc này ông ta lại không thể ra tay.
Sự sống và cái chết của Nguyên ương hiện giờ đang phụ thuộc vào một ý niệm của Tô Minh.
Dưới sự sợ hãi to lớn, ông ta vô thức nhìn về phía Tô Ly: “Ly nhi…”
Lúc này ông ta mới nghĩ đến con gái mình, trong lòng vô cùng, vô cùng,
vô cùng hy vọng rằng Tô Ly có thể lên tiếng, cứu Nguyên ương.
Song, Tô Ly căn bản lại chẳng có phản ứng gì.
Nêu như lúc trước bố đồng ý lời cầu xin của cô thì trận đấu giữa anh trai Tô Minh và Nguyên ương vốn sẽ không phải là một trận đấu sinh tử.
Chỉ là trao đổi kinh nghiệm.
Không phải sao?
Kết quả, trước đó, bố cô tưởng rằng, phải nói là bao gồm cả cô trong đó, tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh trai Tô Minh cũng không thể là đối thủ của tử tướng thành Thi Ma chuyển thế, đối thủ của Nguyên ương – Đại Đế hạ vị bốn chuyển, bố vốn đã phớt lờ lời cầu xin và van xin của cô, bởi vì ông ta chỉ quan tâm đến suy nghĩ của người thừa kê Nguyên ương này.
Chỉ thế thôi…
Nếu đã như vậy, việc gì cô phải
đáp lại Nguyên Chấp chứ?
Ăn miếng trả miếng.
Cái gọi là quan hệ huyết thống,… đối với người khác mà nói, có lẽ là cực kỳ quan trọng, thậm chí là quan trọng nhất, nhưng đối với Tô Ly, ha ha… cô sinh ra là một đứa con ngoài giá thú, bị Nguyên Chấp và nhà họ Nguyên vứt bỏ.
Từ đáy lòng cô, cả nhà họ Nguyên, bao gồm Nguyên Chấp, Nguyên ương và những người có quan hệ huyết thống máu mủ với nhau cộng lại, cũng không thể so được với một cọng lông của Tô Minh.
“Động thủ!”, chính vào lúc này, bầu không khí gượng ép và căng thẳng đến đỉnh điểm, Chu Tàng Kiếm đột nhiên hét lên.
Cùng lúc hét lên, tiên phong ra tay trước.
“Ngàn kiếm ngang trời, đạo Kiếm
Đê, định!” Chu Tàng Kiếm giơ tay chỉ một cái, trong chốc lát, hơn một ngàn đường kiếm từ đâu bỗng nhiên xuất hiện.
Mỗi một thanh kiếm đều là kiếm thật, không phải vật thay thế cho kiếm quang hay kiếm ý, mỗi một thanh kiếm ít nhất đều là linh bảo hỗn độn.
Trong số đó, có hàng chục thanh kiếm thuộc cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn.
Chỉ vỏn vẹn hơn một ngàn thanh kiếm này thôi đã kinh ngạc không thể tưởng tượng được rồi.
Nói thê này vậy, cho dù là một thê lực thuộc tính trong bốn vương quốc, ba tông môn, hai môn phái, một thuộc tính như nhà họ Nguyên của vực Hỗn Độn, trên dưới cộng lại, nhiều nhất chỉ có thể lấy được ra mấy trăm binh khí cấp bậc Hỗn Độn.
Mà một mình Chu Tàng Kiếm mà lại có thể tạo đủ hàng ngàn thanh
kiếm? Lại còn là kiếm thuần một màu! Đây…
Chu Tàng Kiếm à Chu Tàng Kiếm, cái tên này, không phải bỗng dưng mà có.
Đâu chỉ Tàng Kiếm?
Đó là Tàng Thiên Kiếm!
Dù là Tô Minh, cũng có chút kinh ngạc đến ngây người.
Không phải anh chưa từng nhìn thấy qua cường hào, chẳng hạn như tộc Ma Tuyền, chính là đại cường hào, còn có Túy Kiếm Ma, nhưng so với Chu Tàng Kiếm… thì còn cách xa mười vạn tám ngàn dặm.
Hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn, quá điên cuồng rồi!
Có điều, sau sự chấn động cực độ là sự vui mừng quá đỗi, Tô Minh đã thực sự vui mừng quá đỗi, hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn này sẽ đều là của anh, ai cũng không
thể ngăn cản được.
Hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn này sẽ có tác dụng lớn đối với bản thân anh rồi.
Chưdng 800: Tự tin
Còn nữa, tại sao Chu Tàng Kiếm lại sở hữu hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn này? Hoàn toàn là bởi vì kiếp trước hắn ta ở thành Thi Ma đã rèn luyện mấy chục ngàn năm, thu thập từng chút từng chút một, thành Thi Ma chính là một kho báu vật khổng lồ, một kho báu vật cực kì nguy hiểm nhưng cũng có đủ loại bảo bối.
Hắn ta đã tìm kiếm mấy chục ngàn năm, mới có được một bộ sưu tập như vậy.
Trong nháy mắt…
“Xoẹt…”
Không gian nơi toàn bộ trên dưới nhà họ Nguyên đang đứng, toàn bộ đã bị kiếm ý và kiếm vận chấn động thành những mảnh vỡ chân không.
Hơn một ngàn thanh kiếm ở trên không, thật quá đáng sợ.
Tại hiện trường, ngoại trừ một số người, chỉ cần là kiếm tu, không ai có thể cầm chắc kiếm của bản thân trong tay được nữa, gần như đều muốn quỳ xuống.
Trên bầu trời, có kiếm lôi đang chấn động, có kiếm linh đang lướt qua lại.
Dưới mặt đất, có kiếm mạch đang kêu vang, có kiếm hỏa đang thiêu đốt.
Một thê giới kiếm đạo thuần túy bỗng hình thành.
Hơn một ngàn thanh kiếm, tất cả đều nằm dưới sự kiểm soát tuyệt đối của Chu Tàng Kiếm, một tia một vận, một đường kiếm ý, một phong một hồn, tất cả đều khóa chặt lấy Tô Minh!
Mà bản thân Chu Tàng Kiếm lúc này cũng đã trở thành một kiếm thể, hòa vào vạn giới, hòa vào kiếm đạo, hòa vào sát phạt.
Kiếm ý khủng bố thậm chí còn
đang du tẩu trên dưới, khắp người hắn ta.
Cùng với đạo Kiếm Đế, trong khoảng thời gian vài giây thôi mà cũng có được cảm giác hồn hậu khi kiếm rơi xuống chúng sinh, chỉ trong chớp mắt, dường như có hàng tỷ đường kiếm quang đang vung vẩy.
Day-
Day quá khủng bố rồi!
“Đừng gấp, chờ chút, tôi tiễn ba người đến Tây Thiên!”, trong không gian tĩnh mịch, Tô Minh khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Chu Tàng Kiếm ở đằng xa một cái, mỉm cười, tựa như ánh nắng, ôn nhu, giống như đang tùy ý nói một câu.
Cũng chính là đã nói một câu như vậy.
Tô Minh thu tầm mắt, nhìn Nguyên Ương trước mặt: “Cho nên, em gái tôi nói, quân át chủ bài của con bé chính là anh trai Tô Minh của con bé, thế còn chưa đủ sao?!”
Tô Minh cười nhạt hỏi.
Mà sát ý cũng bắn tung tóe.
Trong nhà họ Nguyên, bất kì người nào cũng có thể cảm nhận được sát ý của Tô Minh, thưa thớt nhưng kiên định, rõ ràng, thuần khiết.
íi n
Nguyên ương giờ phút này vốn không thể nói gì, chỉ có sự run rẩy vô tận.
“Tiền bối, anh nói thử xem? Quân át chủ bài của em gái tôi đã đủ chưa?”, Tô Minh nhướn mắt, liếc nhìn Nguyên Chấp cách đó không xa, cười hỏi.
Nguyên Chấp rất lo lắng.
Bởi vì, lúc này ông ta lại không thể ra tay.
Sự sống và cái chết của Nguyên ương hiện giờ đang phụ thuộc vào một ý niệm của Tô Minh.
Dưới sự sợ hãi to lớn, ông ta vô thức nhìn về phía Tô Ly: “Ly nhi…”
Lúc này ông ta mới nghĩ đến con gái mình, trong lòng vô cùng, vô cùng,
vô cùng hy vọng rằng Tô Ly có thể lên tiếng, cứu Nguyên ương.
Song, Tô Ly căn bản lại chẳng có phản ứng gì.
Nêu như lúc trước bố đồng ý lời cầu xin của cô thì trận đấu giữa anh trai Tô Minh và Nguyên ương vốn sẽ không phải là một trận đấu sinh tử.
Chỉ là trao đổi kinh nghiệm.
Không phải sao?
Kết quả, trước đó, bố cô tưởng rằng, phải nói là bao gồm cả cô trong đó, tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh trai Tô Minh cũng không thể là đối thủ của tử tướng thành Thi Ma chuyển thế, đối thủ của Nguyên ương – Đại Đế hạ vị bốn chuyển, bố vốn đã phớt lờ lời cầu xin và van xin của cô, bởi vì ông ta chỉ quan tâm đến suy nghĩ của người thừa kê Nguyên ương này.
Chỉ thế thôi…
Nếu đã như vậy, việc gì cô phải
đáp lại Nguyên Chấp chứ?
Ăn miếng trả miếng.
Cái gọi là quan hệ huyết thống,… đối với người khác mà nói, có lẽ là cực kỳ quan trọng, thậm chí là quan trọng nhất, nhưng đối với Tô Ly, ha ha… cô sinh ra là một đứa con ngoài giá thú, bị Nguyên Chấp và nhà họ Nguyên vứt bỏ.
Từ đáy lòng cô, cả nhà họ Nguyên, bao gồm Nguyên Chấp, Nguyên ương và những người có quan hệ huyết thống máu mủ với nhau cộng lại, cũng không thể so được với một cọng lông của Tô Minh.
“Động thủ!”, chính vào lúc này, bầu không khí gượng ép và căng thẳng đến đỉnh điểm, Chu Tàng Kiếm đột nhiên hét lên.
Cùng lúc hét lên, tiên phong ra tay trước.
“Ngàn kiếm ngang trời, đạo Kiếm
Đê, định!” Chu Tàng Kiếm giơ tay chỉ một cái, trong chốc lát, hơn một ngàn đường kiếm từ đâu bỗng nhiên xuất hiện.
Mỗi một thanh kiếm đều là kiếm thật, không phải vật thay thế cho kiếm quang hay kiếm ý, mỗi một thanh kiếm ít nhất đều là linh bảo hỗn độn.
Trong số đó, có hàng chục thanh kiếm thuộc cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn.
Chỉ vỏn vẹn hơn một ngàn thanh kiếm này thôi đã kinh ngạc không thể tưởng tượng được rồi.
Nói thê này vậy, cho dù là một thê lực thuộc tính trong bốn vương quốc, ba tông môn, hai môn phái, một thuộc tính như nhà họ Nguyên của vực Hỗn Độn, trên dưới cộng lại, nhiều nhất chỉ có thể lấy được ra mấy trăm binh khí cấp bậc Hỗn Độn.
Mà một mình Chu Tàng Kiếm mà lại có thể tạo đủ hàng ngàn thanh
kiếm? Lại còn là kiếm thuần một màu! Đây…
Chu Tàng Kiếm à Chu Tàng Kiếm, cái tên này, không phải bỗng dưng mà có.
Đâu chỉ Tàng Kiếm?
Đó là Tàng Thiên Kiếm!
Dù là Tô Minh, cũng có chút kinh ngạc đến ngây người.
Không phải anh chưa từng nhìn thấy qua cường hào, chẳng hạn như tộc Ma Tuyền, chính là đại cường hào, còn có Túy Kiếm Ma, nhưng so với Chu Tàng Kiếm… thì còn cách xa mười vạn tám ngàn dặm.
Hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn, quá điên cuồng rồi!
Có điều, sau sự chấn động cực độ là sự vui mừng quá đỗi, Tô Minh đã thực sự vui mừng quá đỗi, hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn này sẽ đều là của anh, ai cũng không
thể ngăn cản được.
Hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn này sẽ có tác dụng lớn đối với bản thân anh rồi.
Chưdng 800: Tự tin
Còn nữa, tại sao Chu Tàng Kiếm lại sở hữu hơn một ngàn thanh kiếm cấp bậc Hỗn Độn này? Hoàn toàn là bởi vì kiếp trước hắn ta ở thành Thi Ma đã rèn luyện mấy chục ngàn năm, thu thập từng chút từng chút một, thành Thi Ma chính là một kho báu vật khổng lồ, một kho báu vật cực kì nguy hiểm nhưng cũng có đủ loại bảo bối.
Hắn ta đã tìm kiếm mấy chục ngàn năm, mới có được một bộ sưu tập như vậy.
Trong nháy mắt…
“Xoẹt…”
Không gian nơi toàn bộ trên dưới nhà họ Nguyên đang đứng, toàn bộ đã bị kiếm ý và kiếm vận chấn động thành những mảnh vỡ chân không.
Hơn một ngàn thanh kiếm ở trên không, thật quá đáng sợ.
Tại hiện trường, ngoại trừ một số người, chỉ cần là kiếm tu, không ai có thể cầm chắc kiếm của bản thân trong tay được nữa, gần như đều muốn quỳ xuống.
Trên bầu trời, có kiếm lôi đang chấn động, có kiếm linh đang lướt qua lại.
Dưới mặt đất, có kiếm mạch đang kêu vang, có kiếm hỏa đang thiêu đốt.
Một thê giới kiếm đạo thuần túy bỗng hình thành.
Hơn một ngàn thanh kiếm, tất cả đều nằm dưới sự kiểm soát tuyệt đối của Chu Tàng Kiếm, một tia một vận, một đường kiếm ý, một phong một hồn, tất cả đều khóa chặt lấy Tô Minh!
Mà bản thân Chu Tàng Kiếm lúc này cũng đã trở thành một kiếm thể, hòa vào vạn giới, hòa vào kiếm đạo, hòa vào sát phạt.
Kiếm ý khủng bố thậm chí còn
đang du tẩu trên dưới, khắp người hắn ta.
Cùng với đạo Kiếm Đế, trong khoảng thời gian vài giây thôi mà cũng có được cảm giác hồn hậu khi kiếm rơi xuống chúng sinh, chỉ trong chớp mắt, dường như có hàng tỷ đường kiếm quang đang vung vẩy.
Day-
Day quá khủng bố rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.