Chương 1454
Tô Minh
12/12/2021
Đúng vậy.
Không động dụng được
nữa.
Kiếm Xương đã bị thương
xyv •
rồi.
Căn bản không thể tiếp tục chiến đấu nữa!
Nếu chiến tiếp, một khi thương thế của kiếm Xương nặng thêm thì sẽ không chỉ có số mệnh của nền văn minh Xương trôi đi mất, mà thậm chí sẽ phải đối mặt với số mệnh cạn kiệt, văn minh giải thể…
Cho nên, kiếm Xương không muốn tiếp tục chiến đấu nữa.
Đương nhiên, đây cũng là do Nhiếp Thanh Cầm căn bản không phải là chủ nhân của kiếm Xương, bằng không bà ta miễn cưỡng động dụng kiếm Xương cũng không phải là không thể.
“Đáng tiếc, còn có áo giáp Khí Vận luyện chế từ mảnh nhỏ khai thiên bên người, một kiếm này của cậu Tô e là vẫn không giải quyết được Nhiếp Thanh Cầm”, Tống Xạ Sơn cười ngây ngốc, âm thầm tự nói, kích động đến nỗi khắp mặt túa đầy mồ hôi. Mặc dù, một chiêu này không giải quyết được nhưng kiếm sau thì có thế! Thế không phải là đủ rồi sao? Kết quả này
quả thực quá mơ mộng, mơ mộng đến mức Tống Xạ Sơn cũng có cảm giác lâng lâng như đang nằm mơ.
Đúng lúc này.
“Thái Nhất quốc chủ, nếu ông còn không xuất hiện, bà ta e là sẽ phải chết dưới kiếm quang này, ông cảm thấy chiếc áo giáp này có thể ngăn cản được kiếm quang một kiếm này của tôi sao?”, Tô Minh đột nhiên lên tiếng nói.
Có chút khinh miệt, nhiều hơn là sự trầm lãnh.
Anh liếc mắt nhìn về phía
hoàng cung, tùy tiện lên tiếng.
Cho dù anh biết bộ áo giáp huyết sắc trên người Nhiếp Thanh Cầm kia rất không đơn giản, cho dù kiếm quang kiếm Thiên vẫn của anh do va chạm với kiếm Xương mà đã tiêu hao mất bảy phần công lực.
Nhưng, Tô Minh vẫn rất chắc chắn, dù kiếm quang Thiên vẫn chỉ còn lại ba phần công lực thì vẫn có thể chém rách áo giáp huyết sắc đó, nháy mắt giết chết Nhiếp Thanh Cầm! Đây là lòng tin tuyệt đối với kiếm quang Thiên vẫn!
Nhiếp Thanh Cầm trơ mắt ra
nhìn kiếm quang Thiên vẫn tử sắc đang lười biếng dừng trên người bà ta.
Hết cách rồi, không kịp dùng phương thức phòng ngự nào khác.
Có điều, bà ta cũng không đặc biệt sợ hãi, bởi vì dù sao bà ta cũng đang mặc áo giáp Khí Vận trên người. Sẽ không thể chết vì một kiếm này của Tô Minh được.
Thế nhưng…
Trong thời gian bằng đá đánh lửa!
“Không!”, Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên thót tim, gào lên một tiếng tuyệt vọng…
Sau đó…
Rõ ràng cỏ thể thấy được.
Kiếm quang Thiên vẫn tử sắc lười biếng đó lại… lại… lại xuyên thủng áo giáp Khí Vận!
Nhẹ nhàng đã xuyên thủng
‘yv •
rồi.
Áo giáp Khí Vận trực tiến biến thành mảnh nhỏ, hóa thành mảnh nhỏ khai thiên như ban đầu.
Còn bản thân Nhiếp Thanh Cầm lại lập tức nổ tung thành huyết vụ, bao gồm cả thần hồn.
“Không!”, cùng khoảnh khắc đó, trong hoàng cung Thái Nhất thần quốc vang lên tiếng gào nặng nề tựa như thiên âm, chỉ một tiếng thôi đã chấn vỡ bát hoang thiên địa, xé toạc ba vạn dặm hư không…
Chỉ một tiếng thôi đã khiến khiến cả tầng nơi Thái Nhất thần quốc tọa lạc hoàn toàn hóa thành hư không.
Chỉ một tiếng thôi đã khiến hàng tỷ người tu luyện võ đạo của Thái Nhất thần quốc gần
như một nửa trọng thương, còn có một số bộ phận lớn võ giả đến căn cơ võ đạo cũng bị vỡ tan.
Không động dụng được
nữa.
Kiếm Xương đã bị thương
xyv •
rồi.
Căn bản không thể tiếp tục chiến đấu nữa!
Nếu chiến tiếp, một khi thương thế của kiếm Xương nặng thêm thì sẽ không chỉ có số mệnh của nền văn minh Xương trôi đi mất, mà thậm chí sẽ phải đối mặt với số mệnh cạn kiệt, văn minh giải thể…
Cho nên, kiếm Xương không muốn tiếp tục chiến đấu nữa.
Đương nhiên, đây cũng là do Nhiếp Thanh Cầm căn bản không phải là chủ nhân của kiếm Xương, bằng không bà ta miễn cưỡng động dụng kiếm Xương cũng không phải là không thể.
“Đáng tiếc, còn có áo giáp Khí Vận luyện chế từ mảnh nhỏ khai thiên bên người, một kiếm này của cậu Tô e là vẫn không giải quyết được Nhiếp Thanh Cầm”, Tống Xạ Sơn cười ngây ngốc, âm thầm tự nói, kích động đến nỗi khắp mặt túa đầy mồ hôi. Mặc dù, một chiêu này không giải quyết được nhưng kiếm sau thì có thế! Thế không phải là đủ rồi sao? Kết quả này
quả thực quá mơ mộng, mơ mộng đến mức Tống Xạ Sơn cũng có cảm giác lâng lâng như đang nằm mơ.
Đúng lúc này.
“Thái Nhất quốc chủ, nếu ông còn không xuất hiện, bà ta e là sẽ phải chết dưới kiếm quang này, ông cảm thấy chiếc áo giáp này có thể ngăn cản được kiếm quang một kiếm này của tôi sao?”, Tô Minh đột nhiên lên tiếng nói.
Có chút khinh miệt, nhiều hơn là sự trầm lãnh.
Anh liếc mắt nhìn về phía
hoàng cung, tùy tiện lên tiếng.
Cho dù anh biết bộ áo giáp huyết sắc trên người Nhiếp Thanh Cầm kia rất không đơn giản, cho dù kiếm quang kiếm Thiên vẫn của anh do va chạm với kiếm Xương mà đã tiêu hao mất bảy phần công lực.
Nhưng, Tô Minh vẫn rất chắc chắn, dù kiếm quang Thiên vẫn chỉ còn lại ba phần công lực thì vẫn có thể chém rách áo giáp huyết sắc đó, nháy mắt giết chết Nhiếp Thanh Cầm! Đây là lòng tin tuyệt đối với kiếm quang Thiên vẫn!
Nhiếp Thanh Cầm trơ mắt ra
nhìn kiếm quang Thiên vẫn tử sắc đang lười biếng dừng trên người bà ta.
Hết cách rồi, không kịp dùng phương thức phòng ngự nào khác.
Có điều, bà ta cũng không đặc biệt sợ hãi, bởi vì dù sao bà ta cũng đang mặc áo giáp Khí Vận trên người. Sẽ không thể chết vì một kiếm này của Tô Minh được.
Thế nhưng…
Trong thời gian bằng đá đánh lửa!
“Không!”, Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên thót tim, gào lên một tiếng tuyệt vọng…
Sau đó…
Rõ ràng cỏ thể thấy được.
Kiếm quang Thiên vẫn tử sắc lười biếng đó lại… lại… lại xuyên thủng áo giáp Khí Vận!
Nhẹ nhàng đã xuyên thủng
‘yv •
rồi.
Áo giáp Khí Vận trực tiến biến thành mảnh nhỏ, hóa thành mảnh nhỏ khai thiên như ban đầu.
Còn bản thân Nhiếp Thanh Cầm lại lập tức nổ tung thành huyết vụ, bao gồm cả thần hồn.
“Không!”, cùng khoảnh khắc đó, trong hoàng cung Thái Nhất thần quốc vang lên tiếng gào nặng nề tựa như thiên âm, chỉ một tiếng thôi đã chấn vỡ bát hoang thiên địa, xé toạc ba vạn dặm hư không…
Chỉ một tiếng thôi đã khiến khiến cả tầng nơi Thái Nhất thần quốc tọa lạc hoàn toàn hóa thành hư không.
Chỉ một tiếng thôi đã khiến hàng tỷ người tu luyện võ đạo của Thái Nhất thần quốc gần
như một nửa trọng thương, còn có một số bộ phận lớn võ giả đến căn cơ võ đạo cũng bị vỡ tan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.