Chương 1483
Tô Minh
12/12/2021
Tuy trong 6800 loại pháp tắc kia có 70 hoặc 80% trùng với Pháp Tắc
Trường Hà của mình, không thế hấp thu. Nhưng dù vậy, cũng có khoảng 1500 hay thậm chí là 2000 loại có thể hấp thu đúng không?
Điều đó cũng là một sự gặt hái lớn rồi.
Hơn nữa, vì Pháp Tắc Trường Hà của mình quá mạnh, nếu tiến vào lầu pháp tắc thì dù trong đây có nhiều loại trùng với mình, chắc chúng cũng sẽ không khống chế được chui vào trong Pháp Tắc Trường Hà, đồng nghĩa với việc mình bị động hấp thu chúng nhỉ?
Mặc dù, điều này không có tác dụng gì với mình, nhưng anh chỉ có thể khiến Pháp Tắc Trường Hà không hấp thu chúng chứ chẳng thể khiến chúng không tiến vào rồi bị hấp thu, dâng hiến bản thân!
Điều này giống như yêu thú cấp thấp gặp yêu thú cấp cao sẽ không kiềm được quỳ xuống, nó là một kiểu chèn ép tự nhiên từ tận trong huyết mạch.
Tô Minh chỉ có thể nói, nếu chuyện ấy xảy ra thật thì anh cũng bó tay, chứ không cô’ ý.
“Xui cái sau khi mình vào íâu pháp tắc thì mấy trăm hay
mấy ngàn năm tới, đội pháp tắc của học viện Hỗn Độn sẽ phải làm việc cực khổ hơn, khụ khụ…”, Tò Minh thầm nghĩ.
Sau đó, anh đẩy cửa phòng ra, vừa mở cửa thì…
“Anh Tô, anh bế quan xong rồi?”, đòi mắt xinh đẹp của Quân Tốc Tốc bừng sáng, vọt tới, kinh ngạc hỏi.
Thường thì, bế quan chẳng phải sẽ mất một hai tháng sao? Đây đã là nhanh nhất rồi đó.
Những người có chút thu hoạch, nếu như chậm hơn một chút thì thời gian bế quan đều phải tính hàng nghìn, hàng vạn năm.
Về phần Tò Minh, tính đủ chỉ mất ba bốn ngày.
Như vậy liền ra rồi?
Đây cũng được coi là bế quan?
Cũng đúng, sợ rằng anh Tô cũng không còn tâm trạng bế quan nữa, suy cho cùng, chọc
ghẹo Mộng Li Khinh Đàn, phía sau còn một trận đại chiến đang chờ đợi, đáy lòng không tránh khỏi khẩn trương, mặc dù ngoài miệng vô cùng phách lối.
Bất giác, cô ta muốn an ủi và khuyên nhủ Tò Minh vài câu.
Nhưng cò ta còn chưa kịp mở lời, bỗng nhiên phát hiện một sự thực, cảnh giới võ đạo của Tô Minh đã đạt tới Đại Đế trung vị bậc tám rồi!
“Con mẹ nó!”, Quân Tốc Tốc lần đầu tiên trong đời phải bật thốt lên một câu chửi thề.
Cô nháy mẳt túm chặt lấy
cánh tay anh, lắp bắp: “Anh Tò, anh… anh… tôi… tôi…”
Hoàn toàn nói không nên lời.
Còn có thể nói thế nào?
Điều đó cũng là một sự gặt hái lớn rồi.
Hơn nữa, vì Pháp Tắc Trường Hà của mình quá mạnh, nếu tiến vào lầu pháp tắc thì dù trong đây có nhiều loại trùng với mình, chắc chúng cũng sẽ không khống chế được chui vào trong Pháp Tắc Trường Hà, đồng nghĩa với việc mình bị động hấp thu chúng nhỉ?
Mặc dù, điều này không có tác dụng gì với mình, nhưng anh chỉ có thể khiến Pháp Tắc Trường Hà không hấp thu chúng chứ chẳng thể khiến chúng không tiến vào rồi bị hấp thu, dâng hiến bản thân!
Điều này giống như yêu thú cấp thấp gặp yêu thú cấp cao sẽ không kiềm được quỳ xuống, nó là một kiểu chèn ép tự nhiên từ tận trong huyết mạch.
Tô Minh chỉ có thể nói, nếu chuyện ấy xảy ra thật thì anh cũng bó tay, chứ không cô’ ý.
“Xui cái sau khi mình vào íâu pháp tắc thì mấy trăm hay
mấy ngàn năm tới, đội pháp tắc của học viện Hỗn Độn sẽ phải làm việc cực khổ hơn, khụ khụ…”, Tò Minh thầm nghĩ.
Sau đó, anh đẩy cửa phòng ra, vừa mở cửa thì…
“Anh Tô, anh bế quan xong rồi?”, đòi mắt xinh đẹp của Quân Tốc Tốc bừng sáng, vọt tới, kinh ngạc hỏi.
Thường thì, bế quan chẳng phải sẽ mất một hai tháng sao? Đây đã là nhanh nhất rồi đó.
Những người có chút thu hoạch, nếu như chậm hơn một chút thì thời gian bế quan đều phải tính hàng nghìn, hàng vạn năm.
Về phần Tò Minh, tính đủ chỉ mất ba bốn ngày.
Như vậy liền ra rồi?
Đây cũng được coi là bế quan?
Cũng đúng, sợ rằng anh Tô cũng không còn tâm trạng bế quan nữa, suy cho cùng, chọc
ghẹo Mộng Li Khinh Đàn, phía sau còn một trận đại chiến đang chờ đợi, đáy lòng không tránh khỏi khẩn trương, mặc dù ngoài miệng vô cùng phách lối.
Bất giác, cô ta muốn an ủi và khuyên nhủ Tò Minh vài câu.
Nhưng cò ta còn chưa kịp mở lời, bỗng nhiên phát hiện một sự thực, cảnh giới võ đạo của Tô Minh đã đạt tới Đại Đế trung vị bậc tám rồi!
“Con mẹ nó!”, Quân Tốc Tốc lần đầu tiên trong đời phải bật thốt lên một câu chửi thề.
Cô nháy mẳt túm chặt lấy
cánh tay anh, lắp bắp: “Anh Tò, anh… anh… tôi… tôi…”
Hoàn toàn nói không nên lời.
Còn có thể nói thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.