Chương 1525
Tô Minh
15/12/2021
“Kiến hòi, hiện giờ cảm thấy thế nào, có phải là rất tuyệt vọng
không? Bốn lão già kia, không vào được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cậu chết”, Tiêu Bạch Y thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tô Minh, giơ ngón tay
chỉ về phía bốn người Bạch Kiếm đang bị cờ phướn chặn lại ở trên không:
“Người, quý ở chỗ tự mình biết mình! Cậu quả thực là một yêu nghiệt
nghịch thiên hiếm có! Nếu nói về thiên phú, cho dù là tôi, hay Đại minh
chủ, đều phải thừa nhận một điều rằng, không bằng cậu! Nhưng nói về thực lực, cậu bây giờ được mấy
phần? Trong lòng không tự cân nhắc sao?”
Tiêu Bạch Y giễu cợt.
Thật sự là, cũng chỉ có nơi võ đạo hoang sơ nền văn minh cấp một như này mới có thể làm ra trò cười như vậy, mới có thể xuất hiện ra loại giun dế ngu dốt như Tô Minh.
Hắn ta không biết nên hình dung sự ngu dốt đáng kinh tởm của Tô Minh như thế nào, còn muốn chém giết Tiêu Bạch Y hắn ta? Ha ha ha ha ha…
Loài giun dế ngu dốt như Tô Minh, sớm biết thì vừa đến đã
trấn áp, bóp chết ngay rồi, còn giữ lại đến bây giờ để bản thân ghê tởm sao?
Song…
Đối mặt với sự sỉ nhục không chút kiêng nể của Tiêu Bạch Y, Tô Minh lúc này lại rất bình thản, không hề có chút căng thẳng, cũng không hề có vẻ sợ hãi.
“Tại sao không nói gì?”, âm lượng của Tiêu Bạch Y lớn hơn ba phần, không hiểu sao hắn ta lại muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ, hối hận và thậm chí cầu xin tha thứ của Tò Minh.
“Anh có biết vì sao tôi muốn chém nát cánh cửa hư không kia của anh không?”, Tô Minh nhướn mày, thậm chí, anh còn nở nụ cười mà nói: “Bởi vì, anh vừa cùng tôi lá mặt lá trái, làm ra vẻ, lại còn vừa lén lần mò đánh tráo thần hồn của ứng Huyền, tôi liền quyết định giết anh nên để ngăn anh chạy trốn, tòi đã chém nát cánh cửa hư không trước”.
Lời của Tô Minh rất nghiêm túc.
Giọng nói không nhanh không chậm.
Giống như đang trần thuật lại sự thật gì đó.
Nhưng lời này vừa thốt ra.
Chết tiệt!
Không cần nói tất cả mọi người ở trên sân võ đạo bên dưới đều bị dọa sợ đến hồn vía kinh hồn táng đảm.
Ngay cả Tiêu Bạch Y cũng sửng sốt, sau đó Tiêu Bạch Y ngẩng đầu lên, cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha… điều nực cười nhất mà đời này Tiêu Bạch Y tòi từng nghe chính là cái này. Chàng trai trẻ, cậu tưởng rằng đánh bại ứng Huyền thì ngon lắm sao? Cậu hoàn toàn chẳng biết gì về thực lực của bổn tọa!”
Tiêu Bạch Y vừa dứt lời.
Tô Minh đã ra tay.
Thân hình vừa chuyển động, quy luật không gian tăng thêm ở trước thân, kéo giãn ra mấy chục mét.
Tiếp đó: “Anh đối với thực lực của tòi thì cũng chẳng biết gì! Quy luật Trường Hà, hiện!”
Tò Minh thốt ra từng chữ.
Khí tràng mở rộng.
Quy luật Trường Hà?
Tiêu Bạch Y có chút kinh
ngạc, bởi vì hắn ta tưởng rằng thủ đoạn mà Tò Minh đánh bại ứng Huyền trước đó đã là toàn bộ con át chủ bài và đại chiêu mà anh có rồi…
Nào có ngờ…
phần? Trong lòng không tự cân nhắc sao?”
Tiêu Bạch Y giễu cợt.
Thật sự là, cũng chỉ có nơi võ đạo hoang sơ nền văn minh cấp một như này mới có thể làm ra trò cười như vậy, mới có thể xuất hiện ra loại giun dế ngu dốt như Tô Minh.
Hắn ta không biết nên hình dung sự ngu dốt đáng kinh tởm của Tô Minh như thế nào, còn muốn chém giết Tiêu Bạch Y hắn ta? Ha ha ha ha ha…
Loài giun dế ngu dốt như Tô Minh, sớm biết thì vừa đến đã
trấn áp, bóp chết ngay rồi, còn giữ lại đến bây giờ để bản thân ghê tởm sao?
Song…
Đối mặt với sự sỉ nhục không chút kiêng nể của Tiêu Bạch Y, Tô Minh lúc này lại rất bình thản, không hề có chút căng thẳng, cũng không hề có vẻ sợ hãi.
“Tại sao không nói gì?”, âm lượng của Tiêu Bạch Y lớn hơn ba phần, không hiểu sao hắn ta lại muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ, hối hận và thậm chí cầu xin tha thứ của Tò Minh.
“Anh có biết vì sao tôi muốn chém nát cánh cửa hư không kia của anh không?”, Tô Minh nhướn mày, thậm chí, anh còn nở nụ cười mà nói: “Bởi vì, anh vừa cùng tôi lá mặt lá trái, làm ra vẻ, lại còn vừa lén lần mò đánh tráo thần hồn của ứng Huyền, tôi liền quyết định giết anh nên để ngăn anh chạy trốn, tòi đã chém nát cánh cửa hư không trước”.
Lời của Tô Minh rất nghiêm túc.
Giọng nói không nhanh không chậm.
Giống như đang trần thuật lại sự thật gì đó.
Nhưng lời này vừa thốt ra.
Chết tiệt!
Không cần nói tất cả mọi người ở trên sân võ đạo bên dưới đều bị dọa sợ đến hồn vía kinh hồn táng đảm.
Ngay cả Tiêu Bạch Y cũng sửng sốt, sau đó Tiêu Bạch Y ngẩng đầu lên, cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha… điều nực cười nhất mà đời này Tiêu Bạch Y tòi từng nghe chính là cái này. Chàng trai trẻ, cậu tưởng rằng đánh bại ứng Huyền thì ngon lắm sao? Cậu hoàn toàn chẳng biết gì về thực lực của bổn tọa!”
Tiêu Bạch Y vừa dứt lời.
Tô Minh đã ra tay.
Thân hình vừa chuyển động, quy luật không gian tăng thêm ở trước thân, kéo giãn ra mấy chục mét.
Tiếp đó: “Anh đối với thực lực của tòi thì cũng chẳng biết gì! Quy luật Trường Hà, hiện!”
Tò Minh thốt ra từng chữ.
Khí tràng mở rộng.
Quy luật Trường Hà?
Tiêu Bạch Y có chút kinh
ngạc, bởi vì hắn ta tưởng rằng thủ đoạn mà Tò Minh đánh bại ứng Huyền trước đó đã là toàn bộ con át chủ bài và đại chiêu mà anh có rồi…
Nào có ngờ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.