Chương 1553
Tô Minh
17/12/2021
Lực nắm đấm đáng sỢ gói gọn vào bên trong nhưng ẩn hiện một sức mạnh cuồn cuộn, khổng lồ trong quyền ấn.
Sức mạnh rất đáng sỢ.
Còn có quyền ý đạt đến thất đoạn sơ kỳ.
Thế nhưng…
“Ầm!”
Vừa va chạm vào nhau, pháp tướng Ma Hổ trên từng quyền ấn của Hổ Chính Kiếm gào rống thảm thiết, run rẩy, dao động, cắn xé rồi biến thành hư vô.
Đây vẫn chưa là gì, chiếc đũa đó tiếp tục lao về phía trước, dễ dàng xuyên qua quyền ấn như đâm rách một trang giấy, sau đó nó chạm vào trên nắm đấm thể xác của Hổ Chính Kiếm.
Vừa chạm vào nắm đấm của Hổ Chính Kiếm, mùi máu tanh nồng bốc lên, nắm đấm thể xác của Hổ Chính Kiếm nổ tung, máu bắn ra tung tóe, quái dị không thể diễn ra bằng lời.
vẫn chưa dừng lại, chiếc đũa tiếp tục
lao về trước, cánh tay của Hổ Chính Kiếm bắt đầu nổ tung rồi nứt ra.
Hổ Chính Kiếm mất đi lý trí hét lên thảm thiết, vô cùng đau đớn, cơ thể văng ra sau.
Thê thảm đến mức không nỡ nhìn.
Từ đầu đến cuối một chiếc đũa bình thường đó thế mà lại không hề hấn gì, không có một vết sẹo nào.
Ngay cả cái bàn chính, dù trước đó bị Tô Minh đập mạnh một cái nhưng cũng không chút hư hại.
“Rầm!”, Hổ Chính Kiếm văng ra sau mấy trăm mét rồi nện mạnh xuống đất, bị thương nặng, võ thuật bị phế, đan điền tổn thương.
Còn Tô Minh thì không thèm nhìn ông ta lấy một cái.
Tô Minh rót rượu cho Huyết Vu Hổ dưới từng ánh nhìn soi mói, nóng bỏng và đầy sỢ hãi của mọi người: “Anh Hổ, uống rượu này”.
Ánh mắt Chu Phú ngồi cùng bàn lóe lên.
Vừa kinh ngạc vừa cảm thấy không thể tin được.
Bản thân Tô Minh đạt đến cảnh giới Đại
Đế thượng vị ba chuyển mà có thể đánh bại được cảnh giới bán bộ Tiên vương, đây là trường hỢp đầu tiên trong hơn ba trăm tỷ năm lịch sử văn minh của cả nền văn minh Trạch.
Mọi người nhìn thấy một bước nhảy vọt siêu lớn hệt như nhìn thấy quỷ.
Như thể đổi mới lại tam quan của họ.
Huống gì hình như Tô Minh không dùng hết sức nhỉ? Anh vẫn ngồi đó, hơn nữa chỉ dùng một chiếc đũa, quan trọng nhất là chiếc đũa đó không hề bị gãy, không hề hấn gì.
Đây phải nói là có sự kiểm soát về sức mạnh cực kỳ tốt như thế nào mới có thể làm được đến mức đó?
Chu Phú phải thừa nhận là một quái vật sống mấy tỷ năm như ông ta cũng cảm thấy vô cùng chấn động.
“Đệch, dệch, dệch!”. Thật ra Huyết Vu Hổ ngồi cạnh Tô Minh cũng kích động đến mức sắp điên luôn, chỉ còn biết thầm thốt ra mấy lời “Đệch!”, nó biết Tô Minh là yêu quái tuyệt thế.
Nhưng lại không biết Tô Minh đã đạt đến trình độ này.
Tại đây có hình ảnh
Các người nghĩ bán bộ Tiên vương yếu
thật sao?
Thế mà Hổ Chính Kiếm lại bị Tô Minh đánh nhừ tử như thế.
Những người khác trong Nghịch Huyết Ma Hổ còn dám ra tay đánh sao?
“Cô là Hổ Vân? Chính là người phụ nữ cướp hổ cốt và huyết mạch người anh em của tôi?”, Tô Minh đứng lên nhìn Hổ Vân, sau đó đi về phía Hổ Vân.
Bóng của một người thanh niên cũng mặc một bộ lễ phục màu đỏ xuất hiện.
Chính là chú rể Chu Tồn Uyên.
Chu Tồn Uyên đứng chắn trước mặt Hổ Vân và Hổ Chính Kiếm.
“Có phải hơi quá đáng rồi không?”, Chu Tồn Uyên không để lộ nhiều cảm xúc trên mặt, trông có vẻ rất lạnh lùng, trầm tĩnh, cao ngạo, nhưng nhìn kỹ lại thì ánh mắt hắn ta cực kỳ lạnh nhạt.
Một đám cưới đang diễn ra tốt đẹp…
Đã bị phá hoại!
Sức mạnh rất đáng sỢ.
Còn có quyền ý đạt đến thất đoạn sơ kỳ.
Thế nhưng…
“Ầm!”
Vừa va chạm vào nhau, pháp tướng Ma Hổ trên từng quyền ấn của Hổ Chính Kiếm gào rống thảm thiết, run rẩy, dao động, cắn xé rồi biến thành hư vô.
Đây vẫn chưa là gì, chiếc đũa đó tiếp tục lao về phía trước, dễ dàng xuyên qua quyền ấn như đâm rách một trang giấy, sau đó nó chạm vào trên nắm đấm thể xác của Hổ Chính Kiếm.
Vừa chạm vào nắm đấm của Hổ Chính Kiếm, mùi máu tanh nồng bốc lên, nắm đấm thể xác của Hổ Chính Kiếm nổ tung, máu bắn ra tung tóe, quái dị không thể diễn ra bằng lời.
vẫn chưa dừng lại, chiếc đũa tiếp tục
lao về trước, cánh tay của Hổ Chính Kiếm bắt đầu nổ tung rồi nứt ra.
Hổ Chính Kiếm mất đi lý trí hét lên thảm thiết, vô cùng đau đớn, cơ thể văng ra sau.
Thê thảm đến mức không nỡ nhìn.
Từ đầu đến cuối một chiếc đũa bình thường đó thế mà lại không hề hấn gì, không có một vết sẹo nào.
Ngay cả cái bàn chính, dù trước đó bị Tô Minh đập mạnh một cái nhưng cũng không chút hư hại.
“Rầm!”, Hổ Chính Kiếm văng ra sau mấy trăm mét rồi nện mạnh xuống đất, bị thương nặng, võ thuật bị phế, đan điền tổn thương.
Còn Tô Minh thì không thèm nhìn ông ta lấy một cái.
Tô Minh rót rượu cho Huyết Vu Hổ dưới từng ánh nhìn soi mói, nóng bỏng và đầy sỢ hãi của mọi người: “Anh Hổ, uống rượu này”.
Ánh mắt Chu Phú ngồi cùng bàn lóe lên.
Vừa kinh ngạc vừa cảm thấy không thể tin được.
Bản thân Tô Minh đạt đến cảnh giới Đại
Đế thượng vị ba chuyển mà có thể đánh bại được cảnh giới bán bộ Tiên vương, đây là trường hỢp đầu tiên trong hơn ba trăm tỷ năm lịch sử văn minh của cả nền văn minh Trạch.
Mọi người nhìn thấy một bước nhảy vọt siêu lớn hệt như nhìn thấy quỷ.
Như thể đổi mới lại tam quan của họ.
Huống gì hình như Tô Minh không dùng hết sức nhỉ? Anh vẫn ngồi đó, hơn nữa chỉ dùng một chiếc đũa, quan trọng nhất là chiếc đũa đó không hề bị gãy, không hề hấn gì.
Đây phải nói là có sự kiểm soát về sức mạnh cực kỳ tốt như thế nào mới có thể làm được đến mức đó?
Chu Phú phải thừa nhận là một quái vật sống mấy tỷ năm như ông ta cũng cảm thấy vô cùng chấn động.
“Đệch, dệch, dệch!”. Thật ra Huyết Vu Hổ ngồi cạnh Tô Minh cũng kích động đến mức sắp điên luôn, chỉ còn biết thầm thốt ra mấy lời “Đệch!”, nó biết Tô Minh là yêu quái tuyệt thế.
Nhưng lại không biết Tô Minh đã đạt đến trình độ này.
Tại đây có hình ảnh
Các người nghĩ bán bộ Tiên vương yếu
thật sao?
Thế mà Hổ Chính Kiếm lại bị Tô Minh đánh nhừ tử như thế.
Những người khác trong Nghịch Huyết Ma Hổ còn dám ra tay đánh sao?
“Cô là Hổ Vân? Chính là người phụ nữ cướp hổ cốt và huyết mạch người anh em của tôi?”, Tô Minh đứng lên nhìn Hổ Vân, sau đó đi về phía Hổ Vân.
Bóng của một người thanh niên cũng mặc một bộ lễ phục màu đỏ xuất hiện.
Chính là chú rể Chu Tồn Uyên.
Chu Tồn Uyên đứng chắn trước mặt Hổ Vân và Hổ Chính Kiếm.
“Có phải hơi quá đáng rồi không?”, Chu Tồn Uyên không để lộ nhiều cảm xúc trên mặt, trông có vẻ rất lạnh lùng, trầm tĩnh, cao ngạo, nhưng nhìn kỹ lại thì ánh mắt hắn ta cực kỳ lạnh nhạt.
Một đám cưới đang diễn ra tốt đẹp…
Đã bị phá hoại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.