Chương 1557
Tô Minh
17/12/2021
Thái độ của Tô Minh khiến sát khí của hai người bùng nổ.
Không thèm phủ nhận hay nói xạo luôn? Cứ vậy nhận? Không sỢ?
“Nếu như tôi không nhìn nhầm thì lúc này, tình hình của anh Tô cũng không hay cho lắm nhỉ?”, Dư Tự hỏi, ý bảo giờ Tô Minh đã bị người nhà họ Chu bao vây. Tuy hắn ta đã cố gắng nhịn, nhưng vẫn không giấu nổi sự tàn nhẫn trên mặt. Còn La Truất thì y như kẹp dao giấu kiếm, khí tức cả người khóa chặt Tô Minh, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu giảm xuống.
Dư Tự tiếp tục hỏi: “Nếu trong tình
huống như này, có tôi và Đại minh chủ nhúng tay vào thì sao? Anh cảm thấy nó sẽ trở nên như thế nào?”
Hai người này định nhúng tay vào ư?
Chu Tồn Uyên mừng rỡ.
Chu Phú cũng hết sức vui vẻ, nếu có hai người đó thì phần thắng sẽ lớn hơn.
Đặc biệt là La Truất, một Tiên vương bảy chuyển cực kỳ khủng bố. Cảnh giới kiểu đó đã gần với mình, Chu Phú còn nghi nếu nói về sức chiến đấu, có khi La Truất cũng chẳng kém cạnh gì mình. Vì ông ta mơ hồ ngửi được sự nguy hiểm trên người gã. Chu Phú đoán, có lẽ La Truất kia còn có thể chiến đấu vượt cấp.
“Hai người cũng muốn nhúng tay? Có lẽ tình hình sẽ trở thành có thêm hai cái xác chết nữa chết thôi”, Tô Minh đáp một cách đầy tự tin.
Má nó!
Dù là Chu Phú, Dư Tự hay những khách khứa có mặt ở đây đều không khỏi giật giật khóe miệng.
Huyết Vu Hổ run lẩy bẩy, ông anh của tôi ơi, anh… Phát điên đấy à!
“Thê ư? Nêu thêm ông già tôi đây thì sao”, đúng lúc này, ai cũng không ngờ là không khí lại dập dờn, một ông lão lưng còng, đầu trọc, làn da ngăm đen, lòng trắng mắt gần như bao phủ cả con người, ánh mắt lóe lên vẻ sắc lạnh mặc trường bào màu đen bỗng xuất hiện, ông ta cầm một cây gậy ba toong, nhưng nó lại khiến người ta cảm thấy rét run vì có một con Giao Long thu nhỏ nằm vắt ngang bên trên. Con Giao Long kia có đôi mắt màu đỏ, trông rất thông minh, đang nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
ông lão kia chính là Tiên vương tám chuyển, mà còn là Tiên vương tám chuyển đỉnh phong, chỉ cách chín chuyển một xíu.
Chu Phú có thể xác định, ông lão bất ngờ xuất hiện kia đã bước nửa bước vào chín chuyển.
“Tôi tên là Tiêu Lục”, giọng ông ta khàn khàn, đôi mắt già nua căm hận nhìn chằm chằm Tô Minh.
Ông ta lại nói: “Bạch Y và Linh Nhi là cháu trai và cháu gái của tôi, hai người đó chết trong tay cậu đúng không?”
Tiêu Lục vừa nói xong, bầu không khí lập tức trở nên cứng đờ.
Tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi nhìn về phía Tô Minh rồi hít sâu một hơi.
Đù! Ngon!
Mối thù này chắc không đội trời chung con mẹ nó rồi nhỉ?
“Nếu Bạch Y và Linh Nhi trong miệng tiền bối là Tiêu Bạch Y và một cô gái áo đỏ
đầy tàn nhẫn, xảo quyệt thì tôi nghĩ chắc đúng rồi đó”, Tô Minh nhìn Tiêu Lục cười, gật đầu đáp.
Đúng vậy, là Tô Minh tôi giết đấy.
Tiêu Lục im lặng, nhưng một giây sau, ông ta bỗng giơ cây gậy ba toong lên chỉ thẳng lên trời, hét: “Lung Thiên Chú!”
Thoáng chốc, một luồng ánh sáng kỳ dị chợt vờn quanh cây gậy ba toong, rồi thông qua miệng con Giao Long kia phun ra, phóng thẳng lên cao. Sau đó, xòe ra tạo thành một cái lồng.
Kế tiếp, tất cả mọi người có mặt ở đây đều… đều… đều cảm giác được tầng Nghịch Huyết Ma Hổ bị bao phủ và ngăn cách với hư không bên ngoài. Hư không loạn lưu không cách nào vào được. Đương nhiên, cũng chẳng cách nào đi ra ngoài.
“Lung… Lung Thiên Chú trong truyền thuyết?”, Chu Phú không nhịn được sởn tóc gáy, nhìn về phía Tiêu Lục, quả nhiên, một Tiêu Lục trông già nua đã trở nên càng giả cả đến nỗi như giây tiếp theo sẽ hóa thành một đống xương khô.
Lung Thiên Chú cũng không phải bí kỹ
của riêng ai, có rất nhiều cao thủ trên đời này đều biết dùng, tác dụng của nó là bao phủ. Sau khi bị bao phủ thì gần như có thể tạo được một lồng giam không cách nào trốn thoát. Tóm lại là mảnh không gian ấy sẽ bị chụp lại.
Đừng nói là Chu Phú, dù cho ông ta có mạnh hốn gấp trăm lần cũng khó mà phá hủy Lung Thiên Chú rồi chạy trốn.
Không thèm phủ nhận hay nói xạo luôn? Cứ vậy nhận? Không sỢ?
“Nếu như tôi không nhìn nhầm thì lúc này, tình hình của anh Tô cũng không hay cho lắm nhỉ?”, Dư Tự hỏi, ý bảo giờ Tô Minh đã bị người nhà họ Chu bao vây. Tuy hắn ta đã cố gắng nhịn, nhưng vẫn không giấu nổi sự tàn nhẫn trên mặt. Còn La Truất thì y như kẹp dao giấu kiếm, khí tức cả người khóa chặt Tô Minh, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu giảm xuống.
Dư Tự tiếp tục hỏi: “Nếu trong tình
huống như này, có tôi và Đại minh chủ nhúng tay vào thì sao? Anh cảm thấy nó sẽ trở nên như thế nào?”
Hai người này định nhúng tay vào ư?
Chu Tồn Uyên mừng rỡ.
Chu Phú cũng hết sức vui vẻ, nếu có hai người đó thì phần thắng sẽ lớn hơn.
Đặc biệt là La Truất, một Tiên vương bảy chuyển cực kỳ khủng bố. Cảnh giới kiểu đó đã gần với mình, Chu Phú còn nghi nếu nói về sức chiến đấu, có khi La Truất cũng chẳng kém cạnh gì mình. Vì ông ta mơ hồ ngửi được sự nguy hiểm trên người gã. Chu Phú đoán, có lẽ La Truất kia còn có thể chiến đấu vượt cấp.
“Hai người cũng muốn nhúng tay? Có lẽ tình hình sẽ trở thành có thêm hai cái xác chết nữa chết thôi”, Tô Minh đáp một cách đầy tự tin.
Má nó!
Dù là Chu Phú, Dư Tự hay những khách khứa có mặt ở đây đều không khỏi giật giật khóe miệng.
Huyết Vu Hổ run lẩy bẩy, ông anh của tôi ơi, anh… Phát điên đấy à!
“Thê ư? Nêu thêm ông già tôi đây thì sao”, đúng lúc này, ai cũng không ngờ là không khí lại dập dờn, một ông lão lưng còng, đầu trọc, làn da ngăm đen, lòng trắng mắt gần như bao phủ cả con người, ánh mắt lóe lên vẻ sắc lạnh mặc trường bào màu đen bỗng xuất hiện, ông ta cầm một cây gậy ba toong, nhưng nó lại khiến người ta cảm thấy rét run vì có một con Giao Long thu nhỏ nằm vắt ngang bên trên. Con Giao Long kia có đôi mắt màu đỏ, trông rất thông minh, đang nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
ông lão kia chính là Tiên vương tám chuyển, mà còn là Tiên vương tám chuyển đỉnh phong, chỉ cách chín chuyển một xíu.
Chu Phú có thể xác định, ông lão bất ngờ xuất hiện kia đã bước nửa bước vào chín chuyển.
“Tôi tên là Tiêu Lục”, giọng ông ta khàn khàn, đôi mắt già nua căm hận nhìn chằm chằm Tô Minh.
Ông ta lại nói: “Bạch Y và Linh Nhi là cháu trai và cháu gái của tôi, hai người đó chết trong tay cậu đúng không?”
Tiêu Lục vừa nói xong, bầu không khí lập tức trở nên cứng đờ.
Tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi nhìn về phía Tô Minh rồi hít sâu một hơi.
Đù! Ngon!
Mối thù này chắc không đội trời chung con mẹ nó rồi nhỉ?
“Nếu Bạch Y và Linh Nhi trong miệng tiền bối là Tiêu Bạch Y và một cô gái áo đỏ
đầy tàn nhẫn, xảo quyệt thì tôi nghĩ chắc đúng rồi đó”, Tô Minh nhìn Tiêu Lục cười, gật đầu đáp.
Đúng vậy, là Tô Minh tôi giết đấy.
Tiêu Lục im lặng, nhưng một giây sau, ông ta bỗng giơ cây gậy ba toong lên chỉ thẳng lên trời, hét: “Lung Thiên Chú!”
Thoáng chốc, một luồng ánh sáng kỳ dị chợt vờn quanh cây gậy ba toong, rồi thông qua miệng con Giao Long kia phun ra, phóng thẳng lên cao. Sau đó, xòe ra tạo thành một cái lồng.
Kế tiếp, tất cả mọi người có mặt ở đây đều… đều… đều cảm giác được tầng Nghịch Huyết Ma Hổ bị bao phủ và ngăn cách với hư không bên ngoài. Hư không loạn lưu không cách nào vào được. Đương nhiên, cũng chẳng cách nào đi ra ngoài.
“Lung… Lung Thiên Chú trong truyền thuyết?”, Chu Phú không nhịn được sởn tóc gáy, nhìn về phía Tiêu Lục, quả nhiên, một Tiêu Lục trông già nua đã trở nên càng giả cả đến nỗi như giây tiếp theo sẽ hóa thành một đống xương khô.
Lung Thiên Chú cũng không phải bí kỹ
của riêng ai, có rất nhiều cao thủ trên đời này đều biết dùng, tác dụng của nó là bao phủ. Sau khi bị bao phủ thì gần như có thể tạo được một lồng giam không cách nào trốn thoát. Tóm lại là mảnh không gian ấy sẽ bị chụp lại.
Đừng nói là Chu Phú, dù cho ông ta có mạnh hốn gấp trăm lần cũng khó mà phá hủy Lung Thiên Chú rồi chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.