Chương 1596
Tô Minh
22/12/2021
“ĐƯỢc!”, Huyền Sơ Tình gật đầu, nói.
Hai người đi về trước.
Nhưng họ không biết là… Nơi mà họ đang đi chính là…
Thế giới bên ngoài.
Trên màn hình đang chiếu ở phủ Thành Chủ, hơn nữa còn rất rõ nét. Tất cả mọi người đều nhìn thấy tất cả vị trí trong bí cảnh Mai Tiên.
Các vị trí đều khác nhau.
Còn lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây, ví dụ như Từ Phương Trung là ông lão râu trắng dẫn đầu nhà họ Từ; Phù Thanh Dung là người phụ nữ trung niên dẫn đầu nhà họ Phù, còn cả Huyền Tinh Bình và thành chủ Mai Tiên đều với sắc mặt quái dị.
Họ đều nhìn về phía Tô Minh và Huyền Sơ Tình đang đi. Bởi vì vị trí trong bí cảnh Mai Tiên mà Tô Minh và Huyền sơ Tình vừa hạ xuống là không ổn.
Bí cảnh Mai Tiên vô cùng lớn, có nơi
nguy hiểm cũng có nơi an toàn. Nơi an toàn là tương đối lớn.
Nơi an toàn đó cũng có oán thú nhưng không nhiều, cũng không phải quá mạnh. Mặc dù điều này không là gì so với những người tham dự cuộc thi và muốn tích điểm nhưng ít nhất cũng bảo đảm được an toàn. Phải nói rằng, vừa mới hạ xuống bí cảnh Mai Tiên mà xuống được vùng an toàn thì mới là tốt nhất.
Còn vùng nguy hiểm thì nhiều cự thú, rất mạnh, vừa xuống mà gặp ngay vùng nguy hiểm thì tỷ lệ chết là rất cao.
Vậy mà Tô Minh và Huyền sơ Tình lại đen đủi quá. Hai người này không những không rơi vào vùng an toàn mà thậm chí còn không phải là vùng nguy hiểm, là nơi chưa biết tên, vô cùng hiếm gặp ở bí cảnh Mai Tiên.
Vùng nguy hiểm mặc dù nguy hiểm nhưng dù gì trong hàng tỷ năm cũng được thăm dò rồi, dù gì cũng biết nguy hiểm ở đâu?
Nhưng vùng chưa biết kia, cảm giác mơ hồ, không biết sẽ gặp gì ở đó?
Nếu không may thì còn gặp điều khủng khiếp ở đó nữa.
Khiến người khác phải ngao ngán lắc đầu chính là, Tô Minh và Huyền sơ Tình lại không có bản đồ.
Đúng là ‘sao quả tạ’ chiếu.
Vừa vào bí cảnh đã rơi vào cùng không biết tên, còn không có bản đồ, cẩn thận lại lạc đường ở đó thì ra kiểu gì. Vậy thì chết chắc rồi.
Ngoài ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Tô Minh và Huyền sơ Tình chỉ cần xoay người đi về hướng khác thì sẽ đi về vùng an toàn. Nhưng tại hai người không có bản đồ, cứ đi dò đường như vậy, nếu bất cẩn mà chọn hướng chết thì hướng hai người này đi sẽ là nơi sâu nhất của vùng chưa biết tên kia. Cứ đi như vậy, phải đi không biết bao nhiêu lâu mới đi ra được.
“Cô Bảy! Nếu như chị gái mà xảy ra chuyện gì thì cô cũng không tránh khỏi liên lụy đâu! Tôi nhất định sẽ nói với ông nội”, Lạc Ngưng Nhi không kìm chế được, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp vô cùng lo lắng, nhìn Huyền Tinh Bình, lớn tiếng nói.
Cô ta rât sỢ Huyên Tinh Bình nhưng lúc này không sỢ nữa.
Cô ta chưa từng tức giận đến vậy.
Không có bản đồ thì chị gái vô cùng nguy hiểm, Huyền Tinh Bình nhất định phải chịu trách nhiệm.
“Hỗn láo!”, Huyền Tinh Bình nhìn Lạc Ngưng Nhi rồi quát lớn, sau đó ra tay.
Khóe miệng Lạc Ngưng Nhi chảy máu, cô ta đã bị Huyền Tinh Bình đánh bị thương.
Nhưng Lạc Ngưng Nhi vẫn cắn răng không sỢ mà nhìn Huyền Tinh Bình. Trong đôi mắt đẹp đều là lửa giận và hận thù.
“Nếu như Huyền sơ Tình chết trong bí cảnh thì cũng là lựa chọn của cô ta, là cô ta không biết điều, không chọn cậu chủ Nhạc, đây chính là hậu quả”, Huyền Tinh Bình lạnh lùng quát: “Kể cả là ông nội có trách thì bổn tọa cũng sẽ chịu, nhưng chắc chắn không để đám ngoại tộc như các cô phạm lỗi đâu”.
Lạc Ngưng Nhi không nói gì, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng, nắm chặt tay cầu khẩn cho chị gái được sống sót.
Hai người đi về trước.
Nhưng họ không biết là… Nơi mà họ đang đi chính là…
Thế giới bên ngoài.
Trên màn hình đang chiếu ở phủ Thành Chủ, hơn nữa còn rất rõ nét. Tất cả mọi người đều nhìn thấy tất cả vị trí trong bí cảnh Mai Tiên.
Các vị trí đều khác nhau.
Còn lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây, ví dụ như Từ Phương Trung là ông lão râu trắng dẫn đầu nhà họ Từ; Phù Thanh Dung là người phụ nữ trung niên dẫn đầu nhà họ Phù, còn cả Huyền Tinh Bình và thành chủ Mai Tiên đều với sắc mặt quái dị.
Họ đều nhìn về phía Tô Minh và Huyền Sơ Tình đang đi. Bởi vì vị trí trong bí cảnh Mai Tiên mà Tô Minh và Huyền sơ Tình vừa hạ xuống là không ổn.
Bí cảnh Mai Tiên vô cùng lớn, có nơi
nguy hiểm cũng có nơi an toàn. Nơi an toàn là tương đối lớn.
Nơi an toàn đó cũng có oán thú nhưng không nhiều, cũng không phải quá mạnh. Mặc dù điều này không là gì so với những người tham dự cuộc thi và muốn tích điểm nhưng ít nhất cũng bảo đảm được an toàn. Phải nói rằng, vừa mới hạ xuống bí cảnh Mai Tiên mà xuống được vùng an toàn thì mới là tốt nhất.
Còn vùng nguy hiểm thì nhiều cự thú, rất mạnh, vừa xuống mà gặp ngay vùng nguy hiểm thì tỷ lệ chết là rất cao.
Vậy mà Tô Minh và Huyền sơ Tình lại đen đủi quá. Hai người này không những không rơi vào vùng an toàn mà thậm chí còn không phải là vùng nguy hiểm, là nơi chưa biết tên, vô cùng hiếm gặp ở bí cảnh Mai Tiên.
Vùng nguy hiểm mặc dù nguy hiểm nhưng dù gì trong hàng tỷ năm cũng được thăm dò rồi, dù gì cũng biết nguy hiểm ở đâu?
Nhưng vùng chưa biết kia, cảm giác mơ hồ, không biết sẽ gặp gì ở đó?
Nếu không may thì còn gặp điều khủng khiếp ở đó nữa.
Khiến người khác phải ngao ngán lắc đầu chính là, Tô Minh và Huyền sơ Tình lại không có bản đồ.
Đúng là ‘sao quả tạ’ chiếu.
Vừa vào bí cảnh đã rơi vào cùng không biết tên, còn không có bản đồ, cẩn thận lại lạc đường ở đó thì ra kiểu gì. Vậy thì chết chắc rồi.
Ngoài ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Tô Minh và Huyền sơ Tình chỉ cần xoay người đi về hướng khác thì sẽ đi về vùng an toàn. Nhưng tại hai người không có bản đồ, cứ đi dò đường như vậy, nếu bất cẩn mà chọn hướng chết thì hướng hai người này đi sẽ là nơi sâu nhất của vùng chưa biết tên kia. Cứ đi như vậy, phải đi không biết bao nhiêu lâu mới đi ra được.
“Cô Bảy! Nếu như chị gái mà xảy ra chuyện gì thì cô cũng không tránh khỏi liên lụy đâu! Tôi nhất định sẽ nói với ông nội”, Lạc Ngưng Nhi không kìm chế được, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp vô cùng lo lắng, nhìn Huyền Tinh Bình, lớn tiếng nói.
Cô ta rât sỢ Huyên Tinh Bình nhưng lúc này không sỢ nữa.
Cô ta chưa từng tức giận đến vậy.
Không có bản đồ thì chị gái vô cùng nguy hiểm, Huyền Tinh Bình nhất định phải chịu trách nhiệm.
“Hỗn láo!”, Huyền Tinh Bình nhìn Lạc Ngưng Nhi rồi quát lớn, sau đó ra tay.
Khóe miệng Lạc Ngưng Nhi chảy máu, cô ta đã bị Huyền Tinh Bình đánh bị thương.
Nhưng Lạc Ngưng Nhi vẫn cắn răng không sỢ mà nhìn Huyền Tinh Bình. Trong đôi mắt đẹp đều là lửa giận và hận thù.
“Nếu như Huyền sơ Tình chết trong bí cảnh thì cũng là lựa chọn của cô ta, là cô ta không biết điều, không chọn cậu chủ Nhạc, đây chính là hậu quả”, Huyền Tinh Bình lạnh lùng quát: “Kể cả là ông nội có trách thì bổn tọa cũng sẽ chịu, nhưng chắc chắn không để đám ngoại tộc như các cô phạm lỗi đâu”.
Lạc Ngưng Nhi không nói gì, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng, nắm chặt tay cầu khẩn cho chị gái được sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.