Chương 1600
Tô Minh
22/12/2021
Huyền Sơ Tình toi đời rồi!
Bà ta cảm thấy thích thú, vui mừng khi người khác gặp nạn.
“Không xong rồi!”, sau mấy hít thở, ngay lúc mọi người đều tiếc thưtíng cho Huyền Sơ Tình thì ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng hô lên, toàn thân run rẩy, mất kiểm soát.
Hóa ra, Phùng Yêu và Phùng Bính đã
vào vùng chưa biết tên đó rồi.
Điều tuyệt vọng nhất là hai anh em này đang lao về phía trước với tốc độ nhanh nhất, dường như về hướng mà ba con oán thú cấp bốn kia xuất hiện.
Đây… Đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
“Không… Chết tiệt!”, ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng sắc mặt trắng bệch, không kìm nổi mà nhìn về phía thành chủ Mai Tiên, dùng sức khom lưng nói: “Thành chủ! Có… Có cách nào cứu đưdc bọn họ không?”
Thành chủ Mai Tiên lắc đầu, nói: “Trong trời đất này, sống chết có số, không ai có thể cứu đưdc”.
Ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng dường như già đi mấy tuổi, thất thần, khí huyết cũng không còn.
Rất nhanh, từng ánh mắt đều có thể nhìn rõ, hai anh em Phùng Yêu và Phùng Bính cuối cùng cũng phát hiện ra gì đó không ổn nên hai người dừng lại, ánh mắt ngưng trọng, sắc mặt căng thẳng.
Hai người dựa lưng vào nhau, giơ binh khí trong tay lên, ánh sáng trên người toát lên, vận chuyển tiên nguyên và cả các quy luật.
Hai người vô cùng cảnh giác, khí tức tích tụ cực điểm.
Trong lúc ra tay…
Một hơi thở… Hai hơi thở… Rồi ba hơi thở…
Cuối cùng, sau bảy tám hơi thở, trong lúc mọi người căng thẳng đến nỗi ngạt thở thì…
Đột nhiên…
“Rầm!”, một âm thanh quái dị vang lên.
Sau đó, Phùng Yêu và Phùng Bính theo bản năng ra tay.
Nhưng thoắt cái…
“A…” Phùng Yêu hét lên một tiếng thê thảm, nửa thân người như bị xé nát, máu bắn tung tóe, vô cùng thê thảm, mùi máu tanh nồng nặc.
Hóa ra, lúc Phùng Yêu và Phùng Bính ra tay đấu lại một con oán thú phát ra tiếng kêu quái dị thì hai con còn lại đồng thời
đánh lén. Hơn nữa, hai con chỉ dồn vào đánh Phùng Yêu và chặn đường lui của hắn và chúng đã thành công.
Phùng Yêu chết trong chớp mắt, ngay cả thần hồn cũng đều bị ba con oán thú nuốt trọn.
Cả quá trình chỉ trong vòng một hơi thở.
Quá nhanh, quá nguy hiểm!
Lúc này, Phùng Bính đờ người ra.
Khắp mặt đều là máu, bởi lúc Phùng Yêu chết thì máu bắn tứ tung, còn bắn lên cả người Phùng Bính.
Da đầu hắn như nổ tung, đầu óc trống rỗng.
Hắn theo bản năng điên cuồng thi triển võ kỹ của mình rồi chém về xung quanh.
“A.J Thứ quái quỷ gì vậy? Mau ra đây! Ra đây! A.J ‘Hoang Huyết Chiến Pháp’,
‘Đại Ma Âm Dương Đao’…”, sắc mặt Phùng Bính dữtỢn, điên cuồng gào thét, đao trong tay múa loạn, tiên nguyên cũng vung ra một cách lãng phí, cùng với đó là đao ý bán bộ Bát Đoạn. Có thể nói là vô cùng mạnh.
Nhưng…
Tại đây có hình ảnh
Sau đó…
Phụt!
Làn sương máu… Chỉ còn lại làn sương máu.
Thể xác và thần hồn của Phùng Bính đều bị xé nát và nuốt trọn.
“Sao có thể như thế? Sao có thể? Làm sao có thể?”, ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng ở trong phủ thành chủ ngồi sụp xuống đất, nước mắt rơi lã chã, vô cùng tuyệt vọng.
Niềm hy vọng của lứa tuổi thanh niên của nhà họ Phùng không còn nữa rồi.
Khó khăn lắm mới đào tạo được hai yêu nghiệt siêu cấp.
Một người đứng thứ 23, một người đứng 17 trong bảng xếp hạng Đạp Thiên.
Vậy mà lúc này đều không còn nữa.
Chỉ trong hai ba hơi thở mà mất cả hai người.
Ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng tuyệt vọng, đau đớn còn những người khác có mặt ở đây cũng không dễ chịu hơn là bao, ai nấy cũng đều run rẩy sỢ hãi.
Quá khủng khiếp!
Ba oán thú cấp bốn đỉnh phong kỳ đáng sỢ quá đi!
Đúng là khiến người ta tuyệt vọng!
Sắc mặt của thành chủ Mai Tiên cũng trở nên khó coi!
Vùng chưa biết tên này đáng sỢ quá đi!
Cuộc thi ở bí cảnh lần này, ngay từ khi bắt đầu đã toàn mùi máu tanh và tàn khốc.
Đồng thời lúc này, trong lúc mọi người không ngừng run rẩy và ớn lạnh bởi ba con oán thú đó thì đột nhiên trên màn hình hiển thị…
Tô Minh đột nhiên dừng lại…
“Sao vậy?”, Huyền sơ Tình tò mò, hỏi.
“Chúng ta đi hướng này đi!”, Tô Minh cười nói. Anh giơ tay lên chỉ về phía trước bên trái, chính là hướng của ba con oán thú, khoảng cách không quá xa. Thần hồn khủng khiếp của anh đã nắm bắt được, anh có thể mơ hồ cảm nhận được là khá thú vị. Nếu đã gặp thì phải hạ gục nó chứ, cứ phải tích điểm trước đã.
“ĐƯỢc thôi!”, Huyền sơ Tình không hỏi tại sao mà gật đầu rồi đổi hướng.
Ồ thế giới bên ngoài…
Trong ngoài phủ thành chủ ai nấy đều
như đông cứng.
What?
Không khí yên lặng như tờ, khó có thể diễn tả bằng lời.
Chỉ đến khi…
“Không! Đừng…! Chị di! Đừng…”, Lạc Ngưng Nhi khóc lớn, tiếng khóc tuyệt vọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Lạc Ngưng Nhi như sắp phát điên.
Vốn dĩ đang rất ổn, khi chị gái và Tô Minh đi về hướng đó mặc dù đi sâu hdn vào vùng chưa biết tên nhưng ít nhất cứ đi xuống thì sẽ tránh đưdc ba con oán thú cấp bốn kia, như vậy cũng là may mắn lắm rồi.
Nhưng giờ đây thì…
Đúng là gặp ác mộng, như ai hút hết hồn vậy. Chị gái bị Tô Minh hút hồn rồi sao.
Ai cũng có thể nhìn thấy rõ, chính Tô Minh bảo Huyền Sơ Tình dừng lại.
Bà ta cảm thấy thích thú, vui mừng khi người khác gặp nạn.
“Không xong rồi!”, sau mấy hít thở, ngay lúc mọi người đều tiếc thưtíng cho Huyền Sơ Tình thì ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng hô lên, toàn thân run rẩy, mất kiểm soát.
Hóa ra, Phùng Yêu và Phùng Bính đã
vào vùng chưa biết tên đó rồi.
Điều tuyệt vọng nhất là hai anh em này đang lao về phía trước với tốc độ nhanh nhất, dường như về hướng mà ba con oán thú cấp bốn kia xuất hiện.
Đây… Đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
“Không… Chết tiệt!”, ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng sắc mặt trắng bệch, không kìm nổi mà nhìn về phía thành chủ Mai Tiên, dùng sức khom lưng nói: “Thành chủ! Có… Có cách nào cứu đưdc bọn họ không?”
Thành chủ Mai Tiên lắc đầu, nói: “Trong trời đất này, sống chết có số, không ai có thể cứu đưdc”.
Ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng dường như già đi mấy tuổi, thất thần, khí huyết cũng không còn.
Rất nhanh, từng ánh mắt đều có thể nhìn rõ, hai anh em Phùng Yêu và Phùng Bính cuối cùng cũng phát hiện ra gì đó không ổn nên hai người dừng lại, ánh mắt ngưng trọng, sắc mặt căng thẳng.
Hai người dựa lưng vào nhau, giơ binh khí trong tay lên, ánh sáng trên người toát lên, vận chuyển tiên nguyên và cả các quy luật.
Hai người vô cùng cảnh giác, khí tức tích tụ cực điểm.
Trong lúc ra tay…
Một hơi thở… Hai hơi thở… Rồi ba hơi thở…
Cuối cùng, sau bảy tám hơi thở, trong lúc mọi người căng thẳng đến nỗi ngạt thở thì…
Đột nhiên…
“Rầm!”, một âm thanh quái dị vang lên.
Sau đó, Phùng Yêu và Phùng Bính theo bản năng ra tay.
Nhưng thoắt cái…
“A…” Phùng Yêu hét lên một tiếng thê thảm, nửa thân người như bị xé nát, máu bắn tung tóe, vô cùng thê thảm, mùi máu tanh nồng nặc.
Hóa ra, lúc Phùng Yêu và Phùng Bính ra tay đấu lại một con oán thú phát ra tiếng kêu quái dị thì hai con còn lại đồng thời
đánh lén. Hơn nữa, hai con chỉ dồn vào đánh Phùng Yêu và chặn đường lui của hắn và chúng đã thành công.
Phùng Yêu chết trong chớp mắt, ngay cả thần hồn cũng đều bị ba con oán thú nuốt trọn.
Cả quá trình chỉ trong vòng một hơi thở.
Quá nhanh, quá nguy hiểm!
Lúc này, Phùng Bính đờ người ra.
Khắp mặt đều là máu, bởi lúc Phùng Yêu chết thì máu bắn tứ tung, còn bắn lên cả người Phùng Bính.
Da đầu hắn như nổ tung, đầu óc trống rỗng.
Hắn theo bản năng điên cuồng thi triển võ kỹ của mình rồi chém về xung quanh.
“A.J Thứ quái quỷ gì vậy? Mau ra đây! Ra đây! A.J ‘Hoang Huyết Chiến Pháp’,
‘Đại Ma Âm Dương Đao’…”, sắc mặt Phùng Bính dữtỢn, điên cuồng gào thét, đao trong tay múa loạn, tiên nguyên cũng vung ra một cách lãng phí, cùng với đó là đao ý bán bộ Bát Đoạn. Có thể nói là vô cùng mạnh.
Nhưng…
Tại đây có hình ảnh
Sau đó…
Phụt!
Làn sương máu… Chỉ còn lại làn sương máu.
Thể xác và thần hồn của Phùng Bính đều bị xé nát và nuốt trọn.
“Sao có thể như thế? Sao có thể? Làm sao có thể?”, ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng ở trong phủ thành chủ ngồi sụp xuống đất, nước mắt rơi lã chã, vô cùng tuyệt vọng.
Niềm hy vọng của lứa tuổi thanh niên của nhà họ Phùng không còn nữa rồi.
Khó khăn lắm mới đào tạo được hai yêu nghiệt siêu cấp.
Một người đứng thứ 23, một người đứng 17 trong bảng xếp hạng Đạp Thiên.
Vậy mà lúc này đều không còn nữa.
Chỉ trong hai ba hơi thở mà mất cả hai người.
Ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng tuyệt vọng, đau đớn còn những người khác có mặt ở đây cũng không dễ chịu hơn là bao, ai nấy cũng đều run rẩy sỢ hãi.
Quá khủng khiếp!
Ba oán thú cấp bốn đỉnh phong kỳ đáng sỢ quá đi!
Đúng là khiến người ta tuyệt vọng!
Sắc mặt của thành chủ Mai Tiên cũng trở nên khó coi!
Vùng chưa biết tên này đáng sỢ quá đi!
Cuộc thi ở bí cảnh lần này, ngay từ khi bắt đầu đã toàn mùi máu tanh và tàn khốc.
Đồng thời lúc này, trong lúc mọi người không ngừng run rẩy và ớn lạnh bởi ba con oán thú đó thì đột nhiên trên màn hình hiển thị…
Tô Minh đột nhiên dừng lại…
“Sao vậy?”, Huyền sơ Tình tò mò, hỏi.
“Chúng ta đi hướng này đi!”, Tô Minh cười nói. Anh giơ tay lên chỉ về phía trước bên trái, chính là hướng của ba con oán thú, khoảng cách không quá xa. Thần hồn khủng khiếp của anh đã nắm bắt được, anh có thể mơ hồ cảm nhận được là khá thú vị. Nếu đã gặp thì phải hạ gục nó chứ, cứ phải tích điểm trước đã.
“ĐƯỢc thôi!”, Huyền sơ Tình không hỏi tại sao mà gật đầu rồi đổi hướng.
Ồ thế giới bên ngoài…
Trong ngoài phủ thành chủ ai nấy đều
như đông cứng.
What?
Không khí yên lặng như tờ, khó có thể diễn tả bằng lời.
Chỉ đến khi…
“Không! Đừng…! Chị di! Đừng…”, Lạc Ngưng Nhi khóc lớn, tiếng khóc tuyệt vọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Lạc Ngưng Nhi như sắp phát điên.
Vốn dĩ đang rất ổn, khi chị gái và Tô Minh đi về hướng đó mặc dù đi sâu hdn vào vùng chưa biết tên nhưng ít nhất cứ đi xuống thì sẽ tránh đưdc ba con oán thú cấp bốn kia, như vậy cũng là may mắn lắm rồi.
Nhưng giờ đây thì…
Đúng là gặp ác mộng, như ai hút hết hồn vậy. Chị gái bị Tô Minh hút hồn rồi sao.
Ai cũng có thể nhìn thấy rõ, chính Tô Minh bảo Huyền Sơ Tình dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.