Chương 1604
Tô Minh
22/12/2021
Một tên nhóc Đại Đế thượng vị bậc chín cho dù yêu nghiệt đến đâu, cổ quái đến mức nào cũng không thể một quyền vượt ra khỏi cảnh giới
Tiên Vương, đạt tới cảnh giới Tiên Tôn được!
“Anh rể, lợi hại! Quá lợi hại rồi!”, Lạc Ngưng Nhi sớm đã kích động tới nhảy dựng lên.
Không nhịn được mà gọi thẳng hai tiếng anh rể.
Tại đây có hình
“Vậy sao?”, Phù Thanh Dung khịt
mũi.
Cùng lúc đó.
“Trời ơi! Nhanh nhìn xem, cậu Nhạc cũng đụng phải oán thú rồi, chỉ có một con, nhưng… nhưng… nhưng lại là oán thú cấp năm!”, có người hét lớn một câu
Thoáng chốc ánh mắt của tất cả
mọi người đều tập trung về phía Nhạc Diễn trên màn hình.
Vừa nhìn.
Lại là một cảnh tượng khiến hai mắt người ta phải sáng ngời.
Đúng.
Oán thú cấp năm.
Là oán thú cấp năm vô cùng hiếm
Thực lực của oán thú cấp năm, về cơ bản cách biệt với cảnh giới Tiên Tôn cũng không còn xa nữa nhưng trong các cuộc thi bí cảnh trước đây, đã từng có tu giả võ đạo với cảnh giới bán bộ Tiên Tôn chết dưới móng vuốt của yêu thú cấp năm.
Trên màn hình, Huyền Thi Yến đã sợ tới mức cả người cứng đờ run lẩy bẩy, cô ta chết lặng đứng tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu.
Điều này cũng là bình thường.
Huyền Tinh Bình suy cho cùng cũng chỉ là một Tiên Vương bậc năm, đối diện với oán thú cấp năm, đến tư cách là một con kiến qua đường cũng chẳng có.
May mắn thay, Nhạc Diễn đứng trước người Huyền Thi Yến.
Vẻ mặt hắn ta vẫn ung dung nhàn nhã không đổi.
Chỉ là, sâu trong đôi mắt đang nhen nhóm chút nặng nề.
Chớp mắt.
“Thái Hoa Thanh Ấp Kiếm!”, bàn tay của Nhạc Diễn như làm ảo thuật, nháy mắt liền xuất hiện một thanh trường kiếm màu lam.
Kiếm quang trong veo vô cùng.
Giống như một làn nước trong xanh.
Kiếm quang lúc ẩn lúc hiện, mang đến cho người ta một loại vần sóng ánh nước khó nói thành lời.
Kiếm quang bẳn về phía trước.
Còn phảng phất lộ ra một loại ác liệt tứ phương một cách kỳ quái..
“Quy luật nước bát đoạn hạ phẩm!”
“Kiếm ý bát đoạn bán bộ!”
Thành chủ Mai Tiên tán thưởng cảm thán.
Lời này vừa vang lên.
“Gừ gừ gừ gừ…”, con oán thú cấp năm kia dường như cảm nhận được mùi vị nguy hiểm, liền làm ra một động tác khiến người ta phải kinh ngạc, nó vậy mà xoay người bỏ trốn.
Đúng.
Chạy rồi.
Tại khoảnh khắc cảm nhận được sự nguy hiểm chí mạng và khủng bố từ một kiếm này của Nhạc Diễn phát ra, con oán thú cấp năm này dứt khoát bỏ chạy.
Kỳ lạ đến cực điểm.
Hung tàn? Ngu ngốc? Điên cuồng?
Nào có đâu?
Đây còn là oán thú sao?
“Ầm!”
Cùng với sự trốn chạy của oán thú cấp năm, một kiếm kia của Nhạc Diễn liền đổ ập xuống mặt đất.
Tiếng động không lớn.
Nhưng lại xé toạc một khe sâu.
Một khe hẹp trải dài hàng chục km với chiều rộng vài trăm mét.
Một khe nứt sâu không thấy đáy.
Trên khe nứt còn bao trùm nồng đậm ý cảnh của gió, còn có kiếm ý, hồi lâu không thể tiêu tan.
Thực sự kinh khủng không thôi.
“Anh rể, lợi hại! Quá lợi hại rồi!”, Lạc Ngưng Nhi sớm đã kích động tới nhảy dựng lên.
Không nhịn được mà gọi thẳng hai tiếng anh rể.
Tại đây có hình
“Vậy sao?”, Phù Thanh Dung khịt
mũi.
Cùng lúc đó.
“Trời ơi! Nhanh nhìn xem, cậu Nhạc cũng đụng phải oán thú rồi, chỉ có một con, nhưng… nhưng… nhưng lại là oán thú cấp năm!”, có người hét lớn một câu
Thoáng chốc ánh mắt của tất cả
mọi người đều tập trung về phía Nhạc Diễn trên màn hình.
Vừa nhìn.
Lại là một cảnh tượng khiến hai mắt người ta phải sáng ngời.
Đúng.
Oán thú cấp năm.
Là oán thú cấp năm vô cùng hiếm
Thực lực của oán thú cấp năm, về cơ bản cách biệt với cảnh giới Tiên Tôn cũng không còn xa nữa nhưng trong các cuộc thi bí cảnh trước đây, đã từng có tu giả võ đạo với cảnh giới bán bộ Tiên Tôn chết dưới móng vuốt của yêu thú cấp năm.
Trên màn hình, Huyền Thi Yến đã sợ tới mức cả người cứng đờ run lẩy bẩy, cô ta chết lặng đứng tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu.
Điều này cũng là bình thường.
Huyền Tinh Bình suy cho cùng cũng chỉ là một Tiên Vương bậc năm, đối diện với oán thú cấp năm, đến tư cách là một con kiến qua đường cũng chẳng có.
May mắn thay, Nhạc Diễn đứng trước người Huyền Thi Yến.
Vẻ mặt hắn ta vẫn ung dung nhàn nhã không đổi.
Chỉ là, sâu trong đôi mắt đang nhen nhóm chút nặng nề.
Chớp mắt.
“Thái Hoa Thanh Ấp Kiếm!”, bàn tay của Nhạc Diễn như làm ảo thuật, nháy mắt liền xuất hiện một thanh trường kiếm màu lam.
Kiếm quang trong veo vô cùng.
Giống như một làn nước trong xanh.
Kiếm quang lúc ẩn lúc hiện, mang đến cho người ta một loại vần sóng ánh nước khó nói thành lời.
Kiếm quang bẳn về phía trước.
Còn phảng phất lộ ra một loại ác liệt tứ phương một cách kỳ quái..
“Quy luật nước bát đoạn hạ phẩm!”
“Kiếm ý bát đoạn bán bộ!”
Thành chủ Mai Tiên tán thưởng cảm thán.
Lời này vừa vang lên.
“Gừ gừ gừ gừ…”, con oán thú cấp năm kia dường như cảm nhận được mùi vị nguy hiểm, liền làm ra một động tác khiến người ta phải kinh ngạc, nó vậy mà xoay người bỏ trốn.
Đúng.
Chạy rồi.
Tại khoảnh khắc cảm nhận được sự nguy hiểm chí mạng và khủng bố từ một kiếm này của Nhạc Diễn phát ra, con oán thú cấp năm này dứt khoát bỏ chạy.
Kỳ lạ đến cực điểm.
Hung tàn? Ngu ngốc? Điên cuồng?
Nào có đâu?
Đây còn là oán thú sao?
“Ầm!”
Cùng với sự trốn chạy của oán thú cấp năm, một kiếm kia của Nhạc Diễn liền đổ ập xuống mặt đất.
Tiếng động không lớn.
Nhưng lại xé toạc một khe sâu.
Một khe hẹp trải dài hàng chục km với chiều rộng vài trăm mét.
Một khe nứt sâu không thấy đáy.
Trên khe nứt còn bao trùm nồng đậm ý cảnh của gió, còn có kiếm ý, hồi lâu không thể tiêu tan.
Thực sự kinh khủng không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.