Chương 1606
Tô Minh
22/12/2021
Bị Tô Minh ôm chặt vào lòng, mặc dù rất ấm áp khiến cô ta cảm nhận được cảm giác an toàn, thậm chí là không muốn buông ra.
Nhưng cô ta vẫn thấy xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng, đến hơi thở cũng khó khăn hơn.
ằ,Á7″, Tô Minh vội buông Huyền Sơ Tinh ra, nói: “Xin lỗi nha! Ban nãy tôi quên mất”.
“Quên á?”, Huyền Sơ Tình lườm Tô Minh một cái rồi hừ lạnh một tiếng.
Tại đây có hình ảnh
“Khì khì! Thứ nhất? Anh trai tôi đến đây thì may ra còn được. Nếu anh mà dẫn dắt tôi lấy được vị trí thứ nhất thì tôi… Tôi…”.
“Tôi làm sao?”
“Cho anh ôm cái nữa! Hừm!”, Huyền
Sơ Tình hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lại đỏ lên.
“Ôm thì có gì thú vị, đâu được Tô Minh cười kiểu dâm dê.
“Câm miệng! Không được cái gì…? Anh còn định làm gì nữa?”, sắc mặt Huyền Sơ Tinh càng đỏ hơn, lườm Tô Minh gắt lên: “Đồ háo sắc”.
“Không phải chứ? Tôi chưa nói gì mà đã bảo tôi háo sắc rồi?”, Tô Minh cạn lời.
“Có phải hay không thì trong lòng anh rõ nhất”, Huyền Sơ Tinh thấy tâm trạng mình cũng tốt hơn nhiều. Có thể sống sót sau trận chiến kia, cô ta không kìm nổi mà muốn đấu khẩu với Tô Minh.
“Được rồi! Chúng ta tiếp tục lên đường thôi”, Tô Minh nói.
Sau đó hai người đi về phía trước.
“Anh có chắc chắn là đi hướng này không?”, Huyền Sơ Tình hỏi mà có chút sợ hãi. Cũng chính hướng này mà suýt chết khi gặp ba con oán thú.
“ừm!”, Tô Minh gật đầu nói.
Anh không có ý gì đặc biệt mà cứ đi thôi.
Nhưng chuyện mà anh không biết được đó là hướng đó cũng rất ổn, nếu cứ tiếp tục đi như thế thì lâu nhất cũng mất nửa ngày là anh đã có thể ra khỏi khu vực chưa biết rõ này, tốt hơn nhiều so với hướng đầu tiên.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Nói ra cũng kỳ lạ.
Tiếp đó, trong gần nửa này, Tô Minh và Huyền Sơ Tinh đều không gặp phải oán thú.
Mãi đến khi gần nửa ngày trôi qua, hai người họ rời khỏi khu vực chưa biết rõ, vào trong khu vực nguy hiểm.
Đấy là một khu rừng rậm.
Khu rừng vắng vẻ với những cây cao
đến chọc trời.
Che phủ tất cả.
Với rất nhiều màu sắc.
Có màu đỏ, màu tím, màu đen, màu xanh, trông cứ như một khu rừng bảy màu.
Hai người đi vào trong rừng, cảm giác đầu tiên là không khí trở nên ẩm ướt hơn nhiều, tử khí trong linh khí cũng nhạt nhòa hơn.
Nhưng cũng khiến người ta ngửi được mùi thối rữa.
Ngoài ra, bên trong rừng rậm yên ắng đến đáng sợ, khiến người ra có cảm giác không an toàn.
Huyền Sơ Tinh không kiềm được, áp sát vào người Tô Minh hơn.
Ở bên ngoài.
Trong và ngoài sảnh lớn đãi khách đã trở nên xôn xao.
Và còn có cả sự hoan hỉ mong chờ.
Vì sau khi hai người Tô Minh và Huyền Sơ Tình rời khỏi khu vực kia, nơi nguy hiểm mà họ “vừa hay” tiến vào lại đúng là chỗ mà Huyền Thi Yến và Nhạc Diễn đang ớ.
Hơn nữa…
Nhưng cô ta vẫn thấy xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng, đến hơi thở cũng khó khăn hơn.
ằ,Á7″, Tô Minh vội buông Huyền Sơ Tinh ra, nói: “Xin lỗi nha! Ban nãy tôi quên mất”.
“Quên á?”, Huyền Sơ Tình lườm Tô Minh một cái rồi hừ lạnh một tiếng.
Tại đây có hình ảnh
“Khì khì! Thứ nhất? Anh trai tôi đến đây thì may ra còn được. Nếu anh mà dẫn dắt tôi lấy được vị trí thứ nhất thì tôi… Tôi…”.
“Tôi làm sao?”
“Cho anh ôm cái nữa! Hừm!”, Huyền
Sơ Tình hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lại đỏ lên.
“Ôm thì có gì thú vị, đâu được Tô Minh cười kiểu dâm dê.
“Câm miệng! Không được cái gì…? Anh còn định làm gì nữa?”, sắc mặt Huyền Sơ Tinh càng đỏ hơn, lườm Tô Minh gắt lên: “Đồ háo sắc”.
“Không phải chứ? Tôi chưa nói gì mà đã bảo tôi háo sắc rồi?”, Tô Minh cạn lời.
“Có phải hay không thì trong lòng anh rõ nhất”, Huyền Sơ Tinh thấy tâm trạng mình cũng tốt hơn nhiều. Có thể sống sót sau trận chiến kia, cô ta không kìm nổi mà muốn đấu khẩu với Tô Minh.
“Được rồi! Chúng ta tiếp tục lên đường thôi”, Tô Minh nói.
Sau đó hai người đi về phía trước.
“Anh có chắc chắn là đi hướng này không?”, Huyền Sơ Tình hỏi mà có chút sợ hãi. Cũng chính hướng này mà suýt chết khi gặp ba con oán thú.
“ừm!”, Tô Minh gật đầu nói.
Anh không có ý gì đặc biệt mà cứ đi thôi.
Nhưng chuyện mà anh không biết được đó là hướng đó cũng rất ổn, nếu cứ tiếp tục đi như thế thì lâu nhất cũng mất nửa ngày là anh đã có thể ra khỏi khu vực chưa biết rõ này, tốt hơn nhiều so với hướng đầu tiên.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Nói ra cũng kỳ lạ.
Tiếp đó, trong gần nửa này, Tô Minh và Huyền Sơ Tinh đều không gặp phải oán thú.
Mãi đến khi gần nửa ngày trôi qua, hai người họ rời khỏi khu vực chưa biết rõ, vào trong khu vực nguy hiểm.
Đấy là một khu rừng rậm.
Khu rừng vắng vẻ với những cây cao
đến chọc trời.
Che phủ tất cả.
Với rất nhiều màu sắc.
Có màu đỏ, màu tím, màu đen, màu xanh, trông cứ như một khu rừng bảy màu.
Hai người đi vào trong rừng, cảm giác đầu tiên là không khí trở nên ẩm ướt hơn nhiều, tử khí trong linh khí cũng nhạt nhòa hơn.
Nhưng cũng khiến người ta ngửi được mùi thối rữa.
Ngoài ra, bên trong rừng rậm yên ắng đến đáng sợ, khiến người ra có cảm giác không an toàn.
Huyền Sơ Tinh không kiềm được, áp sát vào người Tô Minh hơn.
Ở bên ngoài.
Trong và ngoài sảnh lớn đãi khách đã trở nên xôn xao.
Và còn có cả sự hoan hỉ mong chờ.
Vì sau khi hai người Tô Minh và Huyền Sơ Tình rời khỏi khu vực kia, nơi nguy hiểm mà họ “vừa hay” tiến vào lại đúng là chỗ mà Huyền Thi Yến và Nhạc Diễn đang ớ.
Hơn nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.