Chương 1612
Tô Minh
22/12/2021
Nhưng nếu nói thực lực của Tô Minh có thể so bì với Nhạc Diễn, chắc chắn Huyền So Tinh cũng không tin.
Dù sao thì Nhạc Diễn cũng đến từ Thái Hoa Động Thiên, tên tuổi quá lớn, huống gì cảnh giới bán bộ Tiên Tôn cũng khá kinh người.
“Mong là họ đừng phát hiện ra lối vào di tích, như thế xác suất xảy ra xung đột sẽ giảm xuống”, Huyền So Tinh thầrr nghĩ.
“Cô So Tình, cậu Tô, đã lâu không gặp”, Nhạc Diễn vẫn nô nụ cười ấm áp,
rạng ngời, vô cùng tự tin, chắp tay với Tô Minh và Huyền Sơ Tình.
Nói rồi ánh mắt xuyên qua Tô Minh và Huyền Sơ Tình nhìn về phía vách núi.
Sau đó.
Mắt hắn sáng lên.
“Ôi, lối vào di tích giấu trong tầng mây ở vách núi?”, thị lực của Nhạc Diễn rất tốt, ít nhất tốt hơn Huyền Sơ Tinh nghĩ, vừa thoáng qua đã nhìn ra.
“Chết tiệt!”, gương mặt xinh đẹp của Huyền Sơ Tinh trở nên u ám, trong lòng chùng xuống. Chết tiệt, nhìn ra rồi?
Rắc rối rồi!
Sức hấp dẫn của di tích trong bí cảnh Mai Tiên này rất lớn.
Cô ta dám chắc Nhạc Diễn đã có ý nghĩ tham lam cũng hợp tình hợp lý.
“Anh Nhạc, thật… thật sự là lối vào di tích?”, Huyền Thi Yến run rẩy, ánh mắt hơi nóng bỏng
“Đúng thế, không chỉ là lối vào di tích mà di tích này chắc vẫn không tệ”, Nhạc Diễn cười nói: “Cậu Tô và cô Sơ Tinh may mắn thật”.
Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến không kiềm được tiếp tục đi về phía bên vách núi đến gần chỗ Tô Minh và Huyền Sơ Tinh.
“Chúng tôi tìm được di tích trước”, Huyền Sơ Tinh nói.
Giọng cô ta hơi lạnh lùng.
Bên trong còn có vài phần địch ý.
Tay không khỏi siết chặt thanh kiếm.
“Ha ha, ai biết hai người có nhìn thấy hay không? Không chừng cô và tên này chỉ đến vách núi ngắm cảnh, dù sao lối vào di tích này rất bí ẩn. Tôi nghĩ cô không có năng lực để nhìn ra đâu, còn hắn…”, Huyền Thi Yến tỏ vẻ đầy chế giễu chỉ vào Tô Minh, một tên rác rưởi chưa đạt đến cảnh giới Tiên Nhân.
“Cô…”, Huyền Sơ Tinh tức giận, thở hổn hển dường như sắp ra tay đánh đến nơi.
Nhưng Nhạc Diễn lại cười nói: “Cậu Tô, cô Sơ Tinh, tôi nghĩ có lẽ hai người đã phát hiện ra di tích này nhưng lại chậm chạp không muốn vào, chắc là lo lắng có nguy hiểm bên trong nhỉ? Hai người làm thế rất đúng, theo nhìn nhận của tôi thì di tích này không đơn giản, hay là chúng ta cùng vào trong đó, nhặt
được bảo bối gì cứ chia đôi, thế nào?”
Sắc mặt Huyền Sơ Tinh tốt hơn một chút, mặc dù là bí cảnh do Tô Minh phát hiện ra, giờ có vẻ phải chia sẻ với Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến thì hơi khó chịu.
Nhưng chí ít Nhạc Diễn không cường thế đến mức kia, còn đồng ý vào bí cảnh cùng nhau đã xem như là may mắn trong cái rủi rồi.
Chỉ có thể an ủi bản thân như thế.
Tất nhiên quyết định cụ thể thế nào còn phải xem ý của Tô Minh.
“Thi Yến nghe theo anh Nhạc!”, Huyền Thi Yến nhỏ giọng nói, cô ta chỉ ước gì Nhạc Diễn giết Tô Minh ngay lập tức, sau đó dạy cho Huyền Sơ Tình một bài học. Nhưng cô ta sẽ không yêu cầu Nhạc Diễn làm thế, cô ta tự mình biết năng lực của mình, đứng đúng vào vị trí
của mình.
ở bên ngoài.
Lạc Ngưng Nhi cũng thở phào, xem ra Nhạc Diễn không ỷ vào mình mạnh mà ức hiếp người khác, trong cái rủi có cái may.
Huyền Tinh Bình lại không nhịn được nói: “Cũng là cậu Nhạc tốt bụng, không muốn bắt nạt người khác, nếu không…”
Thế nhưng.
Đúng lúc này.
Tô Minh lại nói: “Anh Nhạc nghĩ
nhiều quá rồi, bí cảnh này có nguy hiểm hay không hình như không liên quan đến anh Nhạc, con người tôi có một ưu điểm là tôi không thích chia sẻ đồ gì thuộc về mình với người khác”.
Dù sao thì Nhạc Diễn cũng đến từ Thái Hoa Động Thiên, tên tuổi quá lớn, huống gì cảnh giới bán bộ Tiên Tôn cũng khá kinh người.
“Mong là họ đừng phát hiện ra lối vào di tích, như thế xác suất xảy ra xung đột sẽ giảm xuống”, Huyền So Tinh thầrr nghĩ.
“Cô So Tình, cậu Tô, đã lâu không gặp”, Nhạc Diễn vẫn nô nụ cười ấm áp,
rạng ngời, vô cùng tự tin, chắp tay với Tô Minh và Huyền Sơ Tình.
Nói rồi ánh mắt xuyên qua Tô Minh và Huyền Sơ Tình nhìn về phía vách núi.
Sau đó.
Mắt hắn sáng lên.
“Ôi, lối vào di tích giấu trong tầng mây ở vách núi?”, thị lực của Nhạc Diễn rất tốt, ít nhất tốt hơn Huyền Sơ Tinh nghĩ, vừa thoáng qua đã nhìn ra.
“Chết tiệt!”, gương mặt xinh đẹp của Huyền Sơ Tinh trở nên u ám, trong lòng chùng xuống. Chết tiệt, nhìn ra rồi?
Rắc rối rồi!
Sức hấp dẫn của di tích trong bí cảnh Mai Tiên này rất lớn.
Cô ta dám chắc Nhạc Diễn đã có ý nghĩ tham lam cũng hợp tình hợp lý.
“Anh Nhạc, thật… thật sự là lối vào di tích?”, Huyền Thi Yến run rẩy, ánh mắt hơi nóng bỏng
“Đúng thế, không chỉ là lối vào di tích mà di tích này chắc vẫn không tệ”, Nhạc Diễn cười nói: “Cậu Tô và cô Sơ Tinh may mắn thật”.
Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến không kiềm được tiếp tục đi về phía bên vách núi đến gần chỗ Tô Minh và Huyền Sơ Tinh.
“Chúng tôi tìm được di tích trước”, Huyền Sơ Tinh nói.
Giọng cô ta hơi lạnh lùng.
Bên trong còn có vài phần địch ý.
Tay không khỏi siết chặt thanh kiếm.
“Ha ha, ai biết hai người có nhìn thấy hay không? Không chừng cô và tên này chỉ đến vách núi ngắm cảnh, dù sao lối vào di tích này rất bí ẩn. Tôi nghĩ cô không có năng lực để nhìn ra đâu, còn hắn…”, Huyền Thi Yến tỏ vẻ đầy chế giễu chỉ vào Tô Minh, một tên rác rưởi chưa đạt đến cảnh giới Tiên Nhân.
“Cô…”, Huyền Sơ Tinh tức giận, thở hổn hển dường như sắp ra tay đánh đến nơi.
Nhưng Nhạc Diễn lại cười nói: “Cậu Tô, cô Sơ Tinh, tôi nghĩ có lẽ hai người đã phát hiện ra di tích này nhưng lại chậm chạp không muốn vào, chắc là lo lắng có nguy hiểm bên trong nhỉ? Hai người làm thế rất đúng, theo nhìn nhận của tôi thì di tích này không đơn giản, hay là chúng ta cùng vào trong đó, nhặt
được bảo bối gì cứ chia đôi, thế nào?”
Sắc mặt Huyền Sơ Tinh tốt hơn một chút, mặc dù là bí cảnh do Tô Minh phát hiện ra, giờ có vẻ phải chia sẻ với Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến thì hơi khó chịu.
Nhưng chí ít Nhạc Diễn không cường thế đến mức kia, còn đồng ý vào bí cảnh cùng nhau đã xem như là may mắn trong cái rủi rồi.
Chỉ có thể an ủi bản thân như thế.
Tất nhiên quyết định cụ thể thế nào còn phải xem ý của Tô Minh.
“Thi Yến nghe theo anh Nhạc!”, Huyền Thi Yến nhỏ giọng nói, cô ta chỉ ước gì Nhạc Diễn giết Tô Minh ngay lập tức, sau đó dạy cho Huyền Sơ Tình một bài học. Nhưng cô ta sẽ không yêu cầu Nhạc Diễn làm thế, cô ta tự mình biết năng lực của mình, đứng đúng vào vị trí
của mình.
ở bên ngoài.
Lạc Ngưng Nhi cũng thở phào, xem ra Nhạc Diễn không ỷ vào mình mạnh mà ức hiếp người khác, trong cái rủi có cái may.
Huyền Tinh Bình lại không nhịn được nói: “Cũng là cậu Nhạc tốt bụng, không muốn bắt nạt người khác, nếu không…”
Thế nhưng.
Đúng lúc này.
Tô Minh lại nói: “Anh Nhạc nghĩ
nhiều quá rồi, bí cảnh này có nguy hiểm hay không hình như không liên quan đến anh Nhạc, con người tôi có một ưu điểm là tôi không thích chia sẻ đồ gì thuộc về mình với người khác”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.