Chương 1617
Tô Minh
22/12/2021
Một quyền của Tô Minh mạnh mẽ va chạm lên tháp vàng.
Ánh sáng vàng bao quanh tháp vàng kia chớp mắt ảm đạm, rồi lụi tắt.
Có thể thấy rõ, vị trí thân tháp bị nắm đấm của Tô Minh oanh tạc vậy mà trực tiếp bị đánh trũng xuống thành một vết lõm.
Quyền ấn đó vô cùng rõ nét.
Hơn nữa xung quanh quyền ấn, toàn bộ đều là những vết nứt chằng chịt.
Tiếp đó…
“Rắc…”
Vỡ rồi.
Tháp vàng vỡ rồi.
Nhạc Diễn đã chết lặng.
Hắn đứng đó, khóe miệng trào ra máu tươi, cả người run rẩy, bởi tháp vàng trực tiếp vỡ tan thành hư vô khiến người điều khiển như hắn cũng bị phản phệ, thương tích còn không nhẹ, lục phủ ngũ tạng trong cơ thế cũng đang bị đảo lộn, gần như chấn động thành những mảnh vỡ, gân cốt toàn thân cũng đứt gãy không ít.
Ngoại giới.
Giống như vùng đất chết.
Ngay cả hô hấp cùng nhịp tim cũnc không còn tồn tại.
Khuôn mặt của Huyền Tinh Bình ch còn lại sắc trắng tái nhợt.
Vẻ tái nhợt dưới cú sốc cực lớn không thể diễn tả thành lời.
Một quyền đập tan bán bộ tổ khí.
Đang đùa gì vậy? Gặp quỷ rồi chăng?
Cảnh giới Tiên Tôn bình thường cũng không thể làm được!
Nhưng cảnh tượng trước mắt…
“Anh rể mạnh… mạnh mẽ như vậy sao?”, trong đầu Lạc Ngưng Nhi chỉ kịp xẹt qua một ý nghĩ này, thất hồn lạc phách, sự kinh ngạc mừng vui khiến cô ta có một mộng ảo, là cảm giác không chân thực.
Tâm trạng của Tô Minh trên thực tế lúc này cũng không tệ.
Anh đối với sức mạnh thuần túy cùng cơ thể của bản thân ở thời điểm hiện tại quả thực vô cùng hài lòng.
Cơ thể mạnh mẽ đã tới mức không thể tưởng tượng được thực sự rất sảng khoái.
Tại đây có hình
Tà ác.
Thanh âm khàn khàn.
Nóng nảy.
Một thân ảnh đã xuất hiện. Khổng lồ, khổng fô đến mức che lấp được cả mặt trời. Hơn nữa còn vô cùng chân thật, không còn ở trạng thái khí lưu mà đã trở nên kiên cố vững chắc. Nhe nanh múa vuốt, tản phát ra khí tức ăn mòn ngợp trời.
Trong thời gian một lượt hô hấp đã phảng phất bầu trời cũng đang rên rỉ than khóc. Nhiệt độ xung quanh bắt đầu điên cuồng giảm xuống. Ánh sáng cũng bắt đầu rút lui, dường như màn đêm sắp
kéo tới.
“Không trốn nữa à?”, Tô Minh nói thầm một tiếng, con oán thú cấp sáu bán bộ này trước đây một đường bám theo Nhạc Diễn mà tới, vừa nãy khi anh và Nhạc Diễn chiến đấu, con oán thú cấp sáu bán bộ này cũng có mặt xem kịch.
Nhưng lúc này…
Kỳ lạ.
Tô Minh nào biết, con oán thú cấp sáu bán bộ này vốn dĩ quả thực cũng định ẩn náu, không muốn ra tay lúc này, muốn đợi cho Nhạc Diễn trưởng thành thêm chút nữa, thực lực mạnh hơn chút nữa thì đương nhiên sẽ ngon miệng hơn.
Nhưng nào ngờ sau khi gặp phải Tô Minh, Nhạc Diễn lại sắp bị Tô Minh đánh cho biến thành hư không rồi.
Ánh sáng vàng bao quanh tháp vàng kia chớp mắt ảm đạm, rồi lụi tắt.
Có thể thấy rõ, vị trí thân tháp bị nắm đấm của Tô Minh oanh tạc vậy mà trực tiếp bị đánh trũng xuống thành một vết lõm.
Quyền ấn đó vô cùng rõ nét.
Hơn nữa xung quanh quyền ấn, toàn bộ đều là những vết nứt chằng chịt.
Tiếp đó…
“Rắc…”
Vỡ rồi.
Tháp vàng vỡ rồi.
Nhạc Diễn đã chết lặng.
Hắn đứng đó, khóe miệng trào ra máu tươi, cả người run rẩy, bởi tháp vàng trực tiếp vỡ tan thành hư vô khiến người điều khiển như hắn cũng bị phản phệ, thương tích còn không nhẹ, lục phủ ngũ tạng trong cơ thế cũng đang bị đảo lộn, gần như chấn động thành những mảnh vỡ, gân cốt toàn thân cũng đứt gãy không ít.
Ngoại giới.
Giống như vùng đất chết.
Ngay cả hô hấp cùng nhịp tim cũnc không còn tồn tại.
Khuôn mặt của Huyền Tinh Bình ch còn lại sắc trắng tái nhợt.
Vẻ tái nhợt dưới cú sốc cực lớn không thể diễn tả thành lời.
Một quyền đập tan bán bộ tổ khí.
Đang đùa gì vậy? Gặp quỷ rồi chăng?
Cảnh giới Tiên Tôn bình thường cũng không thể làm được!
Nhưng cảnh tượng trước mắt…
“Anh rể mạnh… mạnh mẽ như vậy sao?”, trong đầu Lạc Ngưng Nhi chỉ kịp xẹt qua một ý nghĩ này, thất hồn lạc phách, sự kinh ngạc mừng vui khiến cô ta có một mộng ảo, là cảm giác không chân thực.
Tâm trạng của Tô Minh trên thực tế lúc này cũng không tệ.
Anh đối với sức mạnh thuần túy cùng cơ thể của bản thân ở thời điểm hiện tại quả thực vô cùng hài lòng.
Cơ thể mạnh mẽ đã tới mức không thể tưởng tượng được thực sự rất sảng khoái.
Tại đây có hình
Tà ác.
Thanh âm khàn khàn.
Nóng nảy.
Một thân ảnh đã xuất hiện. Khổng lồ, khổng fô đến mức che lấp được cả mặt trời. Hơn nữa còn vô cùng chân thật, không còn ở trạng thái khí lưu mà đã trở nên kiên cố vững chắc. Nhe nanh múa vuốt, tản phát ra khí tức ăn mòn ngợp trời.
Trong thời gian một lượt hô hấp đã phảng phất bầu trời cũng đang rên rỉ than khóc. Nhiệt độ xung quanh bắt đầu điên cuồng giảm xuống. Ánh sáng cũng bắt đầu rút lui, dường như màn đêm sắp
kéo tới.
“Không trốn nữa à?”, Tô Minh nói thầm một tiếng, con oán thú cấp sáu bán bộ này trước đây một đường bám theo Nhạc Diễn mà tới, vừa nãy khi anh và Nhạc Diễn chiến đấu, con oán thú cấp sáu bán bộ này cũng có mặt xem kịch.
Nhưng lúc này…
Kỳ lạ.
Tô Minh nào biết, con oán thú cấp sáu bán bộ này vốn dĩ quả thực cũng định ẩn náu, không muốn ra tay lúc này, muốn đợi cho Nhạc Diễn trưởng thành thêm chút nữa, thực lực mạnh hơn chút nữa thì đương nhiên sẽ ngon miệng hơn.
Nhưng nào ngờ sau khi gặp phải Tô Minh, Nhạc Diễn lại sắp bị Tô Minh đánh cho biến thành hư không rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.