Chương 1620
Tô Minh
22/12/2021
Một yêu nghiệt tuyệt đại không biết hơn Nhạc Diễn bao nhiêu lần
như vậy, bản thân bà ta đã không phát hiện ra, lại còn chèn ép, ngăn
cản, châm chọc…
Huyền Tinh Bình đã hối hận rồi.
Nhưng ngoài miệng đương nhiên không thể nhận thua, không kiềm chế được nói: “Cho dù là quy luật không gian Bát Đoạn trung kỳ cũng không có nghĩa có thể hoàn toàn nắm chẳc, cũng không có nghĩa có thể khai phá được quy luật thần thông, cũng không có nghĩa rằng có thế đấu lại được oán thú cấp sáu bán bộ”.
Tuy rằng nói như vậy…
Nhưng Tô Minh dường như có thế nghe thấy.
Huyền Tinh Bình vừa dứt lời, Tô Minh liền tựa như một đạo quỷ ảnh, xuất hiện phía sau con oán thú cấp sáu bán bộ.
Tô Minh tùy ý quát lên: “Không gian Ngưng Đọng, Không Gian Áp Súc, không gian Giam Cầm, không gian Nén, không gian Phong Tỏa!”
Ước chừng năm loại quy luật thần thông! Bất thình thình xảy ra.
Tô Minh phảng phất trở thành một vị thần giữa mảng không gian này.
Miệng như ngâm thơ, không gian đến tán thưởng.
Hiệu quả thị giác tương đối chấn động.
Hơn nữa, năm loại thần thông này đều là một dạng thần thông trói buộc, nhất thời, con oán thú cấp sáu bán bộ đó mặc dù vẫn đang giãy dụa lại không giãy dụa được nữa, nó như bị một lực lượng vô thượng trói buộc, lại như bị
trọng lực vô tận túm lấy.
Tóm lại muốn xoay người cũng không thể làm được. Trong lòng chợt cảm thấy hoảng sợ, muốn bỏ chạy nhưng cũng không thực hiện được.
Khi năm thần thông không gian này của Tô Minh chồng chất lên nhau, nó trực tiếp biến thành một mục tiêu sống.
“Trời ơi!”, Nhạc Diễn há hốc miệng, sợ đến mức não như nổ tung.
Hẳn đã nhìn thấy gì?
Tô Minh lại thi triển ra năm quy luật thần thông không gian liền một lúc ư?
Đó là thần thông quy luật không gian đó!
Đó là thần thông quy luật cần bản thân phải tự từng chút từng chút từng
chút khai phá!
Nhạc Diễn tự nhận bản thân đã là yêu nghiệt siêu cấp rồi, còn đến từ Thái Hoa Động Thiên nhưng những quy luật mà hắn nắm giữ, những quy luật mà hắn tốn mất hàng trăm ngàn năm mới có thể nắm vững được chỉ có hai loại mà thôi. Hơn nữa còn là những thần thông quy luật thường thấy, quy luật phổ thông đã được khai phá ra.
Những quy luật cấp bậc cỡ như quy luật không gian tối cao thế này, hắn muốn khai phá ra thần thông có thế nào cũng phải mất đến hàng chục triệu năm ấy chứ?
Tô Minh còn chưa tới 30 tuổi!
Năm loại? Là năm loại hàng thật việc thật!
Dường… dường như năm loại quy luật này còn chưa khai phá đến cực hạn.
Bảo hắn chấp nhận thế nào đây?
Khiến hắn kinh hãi, cũng đố kỵ chết đi được.
Bên ngoài.
Toàn thân Huyền Tinh Bình run lên, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi, là tức giận công tâm.
Tô Minh thi triển ra năm loại thần thông quy luật không gian này đã không phải là vả vào mặt mà là trực tiếp đạp bà ta xuống chân rồi chà đạp lên mặt bà ta rồi.
“Ha ha, Huyền Tinh Bình, bà đúng là
thú vị đấy”, Phù Thanh Dung mỉm cười, sảng khoái! sảng khoái vô cùng!
Đối đầu với Huyền Tinh Bình nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên sảng khoái như thế!
“Tinh Bình à! Cô nhóc Sơ Tinh quả thật có mắt nhìn người!”, Tùy tam gia không nhịn được cảm thán. Thiên phú, thực lực mà Tô Minh thể hiện ra đã vượt quá giới hạn tưởng tượng rồi. Tùy tam gia cảm thấy, Tô Minh ước chừng cũng không thua kém anh trai của Huyền Sơ Tinh, thậm chí còn yêu nghiệt hơn.
Huyền Tinh Bình chỉ còn lại sự trầm mặc, siết thật chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào màn hình, tựa hồ vẫn còn mong đợi Tô Minh có thể bị lật thuyền, mong đợi con oán thú cấp sáu bán bộ đó có thể chuyển bại thành thắng.
Có thể không?
Không thể.
Huyền Tinh Bình đã hối hận rồi.
Nhưng ngoài miệng đương nhiên không thể nhận thua, không kiềm chế được nói: “Cho dù là quy luật không gian Bát Đoạn trung kỳ cũng không có nghĩa có thể hoàn toàn nắm chẳc, cũng không có nghĩa có thể khai phá được quy luật thần thông, cũng không có nghĩa rằng có thế đấu lại được oán thú cấp sáu bán bộ”.
Tuy rằng nói như vậy…
Nhưng Tô Minh dường như có thế nghe thấy.
Huyền Tinh Bình vừa dứt lời, Tô Minh liền tựa như một đạo quỷ ảnh, xuất hiện phía sau con oán thú cấp sáu bán bộ.
Tô Minh tùy ý quát lên: “Không gian Ngưng Đọng, Không Gian Áp Súc, không gian Giam Cầm, không gian Nén, không gian Phong Tỏa!”
Ước chừng năm loại quy luật thần thông! Bất thình thình xảy ra.
Tô Minh phảng phất trở thành một vị thần giữa mảng không gian này.
Miệng như ngâm thơ, không gian đến tán thưởng.
Hiệu quả thị giác tương đối chấn động.
Hơn nữa, năm loại thần thông này đều là một dạng thần thông trói buộc, nhất thời, con oán thú cấp sáu bán bộ đó mặc dù vẫn đang giãy dụa lại không giãy dụa được nữa, nó như bị một lực lượng vô thượng trói buộc, lại như bị
trọng lực vô tận túm lấy.
Tóm lại muốn xoay người cũng không thể làm được. Trong lòng chợt cảm thấy hoảng sợ, muốn bỏ chạy nhưng cũng không thực hiện được.
Khi năm thần thông không gian này của Tô Minh chồng chất lên nhau, nó trực tiếp biến thành một mục tiêu sống.
“Trời ơi!”, Nhạc Diễn há hốc miệng, sợ đến mức não như nổ tung.
Hẳn đã nhìn thấy gì?
Tô Minh lại thi triển ra năm quy luật thần thông không gian liền một lúc ư?
Đó là thần thông quy luật không gian đó!
Đó là thần thông quy luật cần bản thân phải tự từng chút từng chút từng
chút khai phá!
Nhạc Diễn tự nhận bản thân đã là yêu nghiệt siêu cấp rồi, còn đến từ Thái Hoa Động Thiên nhưng những quy luật mà hắn nắm giữ, những quy luật mà hắn tốn mất hàng trăm ngàn năm mới có thể nắm vững được chỉ có hai loại mà thôi. Hơn nữa còn là những thần thông quy luật thường thấy, quy luật phổ thông đã được khai phá ra.
Những quy luật cấp bậc cỡ như quy luật không gian tối cao thế này, hắn muốn khai phá ra thần thông có thế nào cũng phải mất đến hàng chục triệu năm ấy chứ?
Tô Minh còn chưa tới 30 tuổi!
Năm loại? Là năm loại hàng thật việc thật!
Dường… dường như năm loại quy luật này còn chưa khai phá đến cực hạn.
Bảo hắn chấp nhận thế nào đây?
Khiến hắn kinh hãi, cũng đố kỵ chết đi được.
Bên ngoài.
Toàn thân Huyền Tinh Bình run lên, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi, là tức giận công tâm.
Tô Minh thi triển ra năm loại thần thông quy luật không gian này đã không phải là vả vào mặt mà là trực tiếp đạp bà ta xuống chân rồi chà đạp lên mặt bà ta rồi.
“Ha ha, Huyền Tinh Bình, bà đúng là
thú vị đấy”, Phù Thanh Dung mỉm cười, sảng khoái! sảng khoái vô cùng!
Đối đầu với Huyền Tinh Bình nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên sảng khoái như thế!
“Tinh Bình à! Cô nhóc Sơ Tinh quả thật có mắt nhìn người!”, Tùy tam gia không nhịn được cảm thán. Thiên phú, thực lực mà Tô Minh thể hiện ra đã vượt quá giới hạn tưởng tượng rồi. Tùy tam gia cảm thấy, Tô Minh ước chừng cũng không thua kém anh trai của Huyền Sơ Tinh, thậm chí còn yêu nghiệt hơn.
Huyền Tinh Bình chỉ còn lại sự trầm mặc, siết thật chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào màn hình, tựa hồ vẫn còn mong đợi Tô Minh có thể bị lật thuyền, mong đợi con oán thú cấp sáu bán bộ đó có thể chuyển bại thành thắng.
Có thể không?
Không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.