Chương 1622
Tô Minh
22/12/2021
Nó di chuyển con mồi, ánh mắt dừng lại trên người Nhạc Diễn.
“Đáng chết!”, Nhạc Diễn kinh hãi.
Thực lực của bản thân Nhạc Diễn ước chừng cũng tương đương với oán thú cấp năm đỉnh phong, cảnh giới Tiên
Tôn ba tầng, đây là lực chiến đấu cực hạn rồi.
Nhưng bây giờ, thứ nhất là hắn đã trọng thương, không còn lực chiến đấu đỉnh phong nữa. Thứ hai, kim tháp ỷ lại đó đã bị Tô Minh đập nát.
Toàn bộ sức chiến đấu của hẳn bây giờ tuyệt đối không thể là đối thủ của con oán thú cấp năm đỉnh phong này, hơn nữa, còn kém không ít.
Nên làm thế nào đây
Nhạc Diễn đến hít thở cũng ngừng lại, vô cùng căng thẳng.
Bất giác lùi về sau, nhưng hắn vừa lùi lại…
“Ầm ầm ầm…”, con oán thú cấp năm đỉnh phong đó hành động rồi.
Vừa di chuyển đã nhanh như tia chớp.
Nặng nề dồn ép hướng tới.
Vừa hành động đã tràn ngập sát ý oán độc, oán khí ngợp trời, điên cuồng ăn mòn.
“Cút!”, toàn thân Nhạc Diễn rét lạnh, hắn đã bị nhắm trúng rồi, chỉ đành chiến thôi. Hắn giơ tay lên, một tay ầm ầm đánh ra một quyền, quy luật hủy diệt và quy luật nước đều được vận chuyển đến cực hạn, tay còn lại thì dùng kiếm tấn công, kiếm quang lúc ẩn lúc hiện liên miên lao ra ngoài.
Đồng thời, thân hình Nhạc Diễn lóe lên, vòng vèo muốn dựa vào sự linh động để bao vây xung quanh đối phương.
Đáng tiếc.
Vô dụng.
Con oán thú há to cái miệng ra, tựa như cái miệng thôn phệ.
Trảo ấn dao động.
Khí tức ăn mòn đánh tới, còn cả chiếc đuôi từ trên trời giáng xuống.
Con yêu thú cấp năm đỉnh phong này thể hiện ra thực lực cực mạnh, hơn nữa, kinh nghiệm chiến đấu cũng không tệ, áp sát thân hình, đánh cận chiến với Nhạc Diễn. Dựa vào cường độ thân thể đáng sợ và cả lực lượng cơ bắp, nhẹ nhàng có thể trấn áp Nhạc Diễn, Nhạc Diễn khổ sở chống đỡ, đỡ được một chiêu liền muốn thổ huyết, cũng may thân pháp linh hoạt, miễn cưỡng tránh được một phần.
Nhưng cũng chỉ là né tránh, không có khả năng thật sự chạy thoát, bởi vì tốc độ của con yêu thú cấp năm đỉnh phong này cũng không chậm.
“Mẹ kiếp!”, vẻ mặt Nhạc Diễn dữ tợn, há miệng ra thở, máu tươi điên cuồng từ trong miệng ào ra. Khí tức đã bắt đầu hỗn loạn, sắp không chống cự được nữa Càng lúc càng mất sức.
“Tinh huyết, thiêu đốt cho tao!”, Nhạc Diễn gào rống lên.
Đang bán mạng.
Đáng tiếc, vô dụng.
Thiêu đốt tinh huyết cũng chỉ được một hai phút đồng hồ, không giải quyết được vấn đề.
Ngược lại, dưới tình hình thiêu đốt tinh huyết, thực lực của Nhạc Diễn lại
giảm xuống thêm một tầng nữa. Hoàn toàn không thể chống cự.
“Không!”, kèm theo tiếng gào thét không cam tâm lẫn rên rỉ của Nhạc Diễn, cả người hắn bị con oán thú cấp năm trực tiếp chộp lấy, sau đó, trước ngực bị cào cho rách toác, lục phủ ngũ tạng toàn bộ vỡ vụn.
Thần hồn mưu toan trốn thoát, nhưng đã bị con oán thú cấp năm đó há miệng thôn phệ.
Nhạc Diễn chết đến mức không thể chết thêm được nữa.
Từ đầu đến cuối, Tô Minh đứng xem kịch rất vui vẻ.
Huyền Sơ Tinh cũng không có dao động thần sắc gì, cứu người ư?
Ha ha…
Chưa kể đến cô nhóc không có thực lực này, cho dù có thì cũng không cứu. Nhạc Diễn là ai chứ, trước đó có ý định gì, cô ta rất rõ.
Ngay sau đó.
Sau khi thôn phệ Nhạc Diễn xong, con oán thú cấp năm đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Huyền Thi Yến.
Khoảnh khắc đó Huyền Thi Yến tựa như bị đóng băng lại.
Hoảng sợ khóc lóc: “Cứu tôi, Sơ Tinh, cứu… cứu tôi… tôi, tôi sai rồi, cứu tôi! Cứu tôi với! Tôi không muốn chết!”
“ở nhà họ Huyền, khi tham gia vào kỳ thi Thần Mộc Trang, là cô đã đụng tay đụng chân trên Thần Mộc Trang đúng không? Nếu không phải ông nội xuất hiện kịp thời, khi đó tôi đã chết rồi”.
“Còn cả con búp bê chú hồn được phát hiện sau núi nhà họ Huyền cũng là thủ đoạn của cô nhỉ? Mời thần hồn sư về để nguyền rủa tôi, ha ha… nếu không phải Ngưng Nhi may mắn phát hiện ra, tôi bây giờ có lẽ đã là cái xác không hồn rồi cũng nên?, Huyền Sơ Tinh thản nhiên nói.
Huyền Thi Yến âm mưu hãm hại cô ta ớ nhà họ Huyền không chỉ một lần. Cô ta không đích thân ra tay giết chết Huyền Thi Yến chỉ là do thực lực của đối phương không yếu, tạm thời thực lực của bản thân vẫn chưa đủ, đang chờ đợi một cơ hội.
Cho nên…
Cứu cô?
Ha ha…
“Cô… A.J Huyền Sơ Tình! Cô sẽ không được chết yên ổn đâu. Cùng là người nhà họ Huyền mà thấy chết không cứu. Đúng! Những lời cô nói đều là sự thật. Đúng là tôi muốn cô chết đây. Ha ha! Kể cả có xuống địa ngục thì tôi cũng phải nguyền rủa cô”, Huyền Thi Yến rống lên, điên cuồng và dữ tợn.
Sau đó… Là cái chết tức tưởi.
Đối mặt với oán thú cấp năm đỉnh phong thì Huyền Thi Yến chỉ là một con kiến, bị giết và bị nuốt trọn.
“Xem xong kịch hay rồi, đến lúc thu hoạch rồi”, đồng thời lúc này Tô Minh
cười rồi nhìn chằm chằm vào con oán thú cấp năm đỉnh phong ban nãy đã nuốt trọn hai người.
Dù sao thì giết chết nó cũng được 10000 điểm mà, không thể bỏ qua được
Sau đó, anh tung ra vài thần thông không gian là đã giải quyết được con oán thú đó.
Xong xuôi mọi việc, tâm trạng cũng tốt hơn.
“Nên vào đi vào khu di tích rồi”, Tô Minh chỉ về lối vào tầng mây ở giữa václ núi.
Con oán thú cấp năm đỉnh phong ban nãy, cộng với oán thú bán bộ cấp sáu mà vẫn chưa có tinh kết.
Vốn điều này cũng nằm trong dự liệu nhưng Tô Minh vẫn có chút thất
vọng.
Hy vọng bí cảnh này sẽ không làm người ta thất vọng.
“Chúng ta đi thôi!”, Tô Minh nắm bàn tay nhỏ của Huyền Sơ Tình, thoắt cái đã đi đến cửa bí cảnh rồi biến mất luôn.
ở thế giới bên ngoài cũng không nhìn thấy Tô Minh và Huyền Sơ Tình.
Tô Minh và Huyền Sơ Tinh lúc này đã đi đến một không gian khác, giống kiểu hang động nhiều hơn.
ở cửa hang động là một thanh kiếm gãy. Rõ ràng thanh kiếm này có tuổi đời hàng tỷ năm rồi nhưng kiếm ý vẫn còn rõ mồn một.
Kiếm được cắm trên cửa động, trên thân kiếm còn có hoa văn và cả chữ viết
rồng bay phượng múa.
Trên kiếm có viết: “Bổn tọa 4 tuổi luyện kiếm, 13 tuổi lĩnh ngộ kiếm đạo, nhập kiếm ý. 210 tuổi chứng đạo thành tiên”.
“110000 tuổi ở vị trí Tiên Tôn”.
“900000 tuổi vị trí Tiên Hoàng”.
“8700000 tuổi ở vị trí Tiên Đế”.
“Cả đời của bổn tọa chỉ tổng kết trong một chữ: Kiếm”.
“Ngay từ đầu bổn tọa tu luyện phong kiếm đạo, sau đó là kiếm đạo Tu Sát rồi kiếm đạo Âm Dương, cuối cùng tự tạo ra kiếm đạo Luân Hồi”.
Tại đây có hình
Tô Minh xem hết kiếm văn này, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ… Wao! Trúng xổ số rồi!
Đúng là giải đặc biệt luôn!
Tiên Đế một thời?
Tiên Đế trong truyền thuyết?
Lại còn là kiếm đạo Tiên Đế?
Đúng là vô địch!
“Đáng chết!”, Nhạc Diễn kinh hãi.
Thực lực của bản thân Nhạc Diễn ước chừng cũng tương đương với oán thú cấp năm đỉnh phong, cảnh giới Tiên
Tôn ba tầng, đây là lực chiến đấu cực hạn rồi.
Nhưng bây giờ, thứ nhất là hắn đã trọng thương, không còn lực chiến đấu đỉnh phong nữa. Thứ hai, kim tháp ỷ lại đó đã bị Tô Minh đập nát.
Toàn bộ sức chiến đấu của hẳn bây giờ tuyệt đối không thể là đối thủ của con oán thú cấp năm đỉnh phong này, hơn nữa, còn kém không ít.
Nên làm thế nào đây
Nhạc Diễn đến hít thở cũng ngừng lại, vô cùng căng thẳng.
Bất giác lùi về sau, nhưng hắn vừa lùi lại…
“Ầm ầm ầm…”, con oán thú cấp năm đỉnh phong đó hành động rồi.
Vừa di chuyển đã nhanh như tia chớp.
Nặng nề dồn ép hướng tới.
Vừa hành động đã tràn ngập sát ý oán độc, oán khí ngợp trời, điên cuồng ăn mòn.
“Cút!”, toàn thân Nhạc Diễn rét lạnh, hắn đã bị nhắm trúng rồi, chỉ đành chiến thôi. Hắn giơ tay lên, một tay ầm ầm đánh ra một quyền, quy luật hủy diệt và quy luật nước đều được vận chuyển đến cực hạn, tay còn lại thì dùng kiếm tấn công, kiếm quang lúc ẩn lúc hiện liên miên lao ra ngoài.
Đồng thời, thân hình Nhạc Diễn lóe lên, vòng vèo muốn dựa vào sự linh động để bao vây xung quanh đối phương.
Đáng tiếc.
Vô dụng.
Con oán thú há to cái miệng ra, tựa như cái miệng thôn phệ.
Trảo ấn dao động.
Khí tức ăn mòn đánh tới, còn cả chiếc đuôi từ trên trời giáng xuống.
Con yêu thú cấp năm đỉnh phong này thể hiện ra thực lực cực mạnh, hơn nữa, kinh nghiệm chiến đấu cũng không tệ, áp sát thân hình, đánh cận chiến với Nhạc Diễn. Dựa vào cường độ thân thể đáng sợ và cả lực lượng cơ bắp, nhẹ nhàng có thể trấn áp Nhạc Diễn, Nhạc Diễn khổ sở chống đỡ, đỡ được một chiêu liền muốn thổ huyết, cũng may thân pháp linh hoạt, miễn cưỡng tránh được một phần.
Nhưng cũng chỉ là né tránh, không có khả năng thật sự chạy thoát, bởi vì tốc độ của con yêu thú cấp năm đỉnh phong này cũng không chậm.
“Mẹ kiếp!”, vẻ mặt Nhạc Diễn dữ tợn, há miệng ra thở, máu tươi điên cuồng từ trong miệng ào ra. Khí tức đã bắt đầu hỗn loạn, sắp không chống cự được nữa Càng lúc càng mất sức.
“Tinh huyết, thiêu đốt cho tao!”, Nhạc Diễn gào rống lên.
Đang bán mạng.
Đáng tiếc, vô dụng.
Thiêu đốt tinh huyết cũng chỉ được một hai phút đồng hồ, không giải quyết được vấn đề.
Ngược lại, dưới tình hình thiêu đốt tinh huyết, thực lực của Nhạc Diễn lại
giảm xuống thêm một tầng nữa. Hoàn toàn không thể chống cự.
“Không!”, kèm theo tiếng gào thét không cam tâm lẫn rên rỉ của Nhạc Diễn, cả người hắn bị con oán thú cấp năm trực tiếp chộp lấy, sau đó, trước ngực bị cào cho rách toác, lục phủ ngũ tạng toàn bộ vỡ vụn.
Thần hồn mưu toan trốn thoát, nhưng đã bị con oán thú cấp năm đó há miệng thôn phệ.
Nhạc Diễn chết đến mức không thể chết thêm được nữa.
Từ đầu đến cuối, Tô Minh đứng xem kịch rất vui vẻ.
Huyền Sơ Tinh cũng không có dao động thần sắc gì, cứu người ư?
Ha ha…
Chưa kể đến cô nhóc không có thực lực này, cho dù có thì cũng không cứu. Nhạc Diễn là ai chứ, trước đó có ý định gì, cô ta rất rõ.
Ngay sau đó.
Sau khi thôn phệ Nhạc Diễn xong, con oán thú cấp năm đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Huyền Thi Yến.
Khoảnh khắc đó Huyền Thi Yến tựa như bị đóng băng lại.
Hoảng sợ khóc lóc: “Cứu tôi, Sơ Tinh, cứu… cứu tôi… tôi, tôi sai rồi, cứu tôi! Cứu tôi với! Tôi không muốn chết!”
“ở nhà họ Huyền, khi tham gia vào kỳ thi Thần Mộc Trang, là cô đã đụng tay đụng chân trên Thần Mộc Trang đúng không? Nếu không phải ông nội xuất hiện kịp thời, khi đó tôi đã chết rồi”.
“Còn cả con búp bê chú hồn được phát hiện sau núi nhà họ Huyền cũng là thủ đoạn của cô nhỉ? Mời thần hồn sư về để nguyền rủa tôi, ha ha… nếu không phải Ngưng Nhi may mắn phát hiện ra, tôi bây giờ có lẽ đã là cái xác không hồn rồi cũng nên?, Huyền Sơ Tinh thản nhiên nói.
Huyền Thi Yến âm mưu hãm hại cô ta ớ nhà họ Huyền không chỉ một lần. Cô ta không đích thân ra tay giết chết Huyền Thi Yến chỉ là do thực lực của đối phương không yếu, tạm thời thực lực của bản thân vẫn chưa đủ, đang chờ đợi một cơ hội.
Cho nên…
Cứu cô?
Ha ha…
“Cô… A.J Huyền Sơ Tình! Cô sẽ không được chết yên ổn đâu. Cùng là người nhà họ Huyền mà thấy chết không cứu. Đúng! Những lời cô nói đều là sự thật. Đúng là tôi muốn cô chết đây. Ha ha! Kể cả có xuống địa ngục thì tôi cũng phải nguyền rủa cô”, Huyền Thi Yến rống lên, điên cuồng và dữ tợn.
Sau đó… Là cái chết tức tưởi.
Đối mặt với oán thú cấp năm đỉnh phong thì Huyền Thi Yến chỉ là một con kiến, bị giết và bị nuốt trọn.
“Xem xong kịch hay rồi, đến lúc thu hoạch rồi”, đồng thời lúc này Tô Minh
cười rồi nhìn chằm chằm vào con oán thú cấp năm đỉnh phong ban nãy đã nuốt trọn hai người.
Dù sao thì giết chết nó cũng được 10000 điểm mà, không thể bỏ qua được
Sau đó, anh tung ra vài thần thông không gian là đã giải quyết được con oán thú đó.
Xong xuôi mọi việc, tâm trạng cũng tốt hơn.
“Nên vào đi vào khu di tích rồi”, Tô Minh chỉ về lối vào tầng mây ở giữa václ núi.
Con oán thú cấp năm đỉnh phong ban nãy, cộng với oán thú bán bộ cấp sáu mà vẫn chưa có tinh kết.
Vốn điều này cũng nằm trong dự liệu nhưng Tô Minh vẫn có chút thất
vọng.
Hy vọng bí cảnh này sẽ không làm người ta thất vọng.
“Chúng ta đi thôi!”, Tô Minh nắm bàn tay nhỏ của Huyền Sơ Tình, thoắt cái đã đi đến cửa bí cảnh rồi biến mất luôn.
ở thế giới bên ngoài cũng không nhìn thấy Tô Minh và Huyền Sơ Tình.
Tô Minh và Huyền Sơ Tinh lúc này đã đi đến một không gian khác, giống kiểu hang động nhiều hơn.
ở cửa hang động là một thanh kiếm gãy. Rõ ràng thanh kiếm này có tuổi đời hàng tỷ năm rồi nhưng kiếm ý vẫn còn rõ mồn một.
Kiếm được cắm trên cửa động, trên thân kiếm còn có hoa văn và cả chữ viết
rồng bay phượng múa.
Trên kiếm có viết: “Bổn tọa 4 tuổi luyện kiếm, 13 tuổi lĩnh ngộ kiếm đạo, nhập kiếm ý. 210 tuổi chứng đạo thành tiên”.
“110000 tuổi ở vị trí Tiên Tôn”.
“900000 tuổi vị trí Tiên Hoàng”.
“8700000 tuổi ở vị trí Tiên Đế”.
“Cả đời của bổn tọa chỉ tổng kết trong một chữ: Kiếm”.
“Ngay từ đầu bổn tọa tu luyện phong kiếm đạo, sau đó là kiếm đạo Tu Sát rồi kiếm đạo Âm Dương, cuối cùng tự tạo ra kiếm đạo Luân Hồi”.
Tại đây có hình
Tô Minh xem hết kiếm văn này, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ… Wao! Trúng xổ số rồi!
Đúng là giải đặc biệt luôn!
Tiên Đế một thời?
Tiên Đế trong truyền thuyết?
Lại còn là kiếm đạo Tiên Đế?
Đúng là vô địch!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.