Chương 1625
Tô Minh
22/12/2021
Trong bí cảnh Mai Tiên, quả nhiên là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Còn Phù Thanh Dung đã kích động đến nỗi không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau đó, bà ta xé nát chú đưa tin, truyền âm cho tộc trưởng và các vị trưởng lão để họ mau chóng đến đây.
Họ phải chứng kiến quá trình Phù Dịch và Phù Nhẫn đạt được vị trí thứ
nhất.
Đây là vinh quang mà từ trước đến nay nhà họ Phù chưa từng có.
Ngoài ra, Phù Dịch có được thần thông này, điều này có thể chắc chắn rằng tất cả mọi người đều nhìn thấy, khó tránh khỏi có kẻ dấy lên tâm ý xấu. Đến lúc thật sự có người định làm thế thì Phù Thanh Dung cũng không dám chắc mình có thể bảo vệ đám Phù Dịch và Phù Nhẫn không. An toàn là số một, vì vậy để gia chủ và các trưởng lão của nhà họ Phù đến đây thì tốt hơn.
Phải nói rằng, Phù Thanh Dung là người suy nghĩ khá thấu đáo.
Đúng lúc này…
“Wao! Nhìn kìa! Phù Dịch lại đột phá rồi”, lại có người kinh hãi, chấn
động hô lên.
Quả nhiên, trên màn hình hiến thị khí tức của Phù Dịch lại một lần nữa làm khuấy động không gian xung quanh.
Hắn ta lại một lần nữa đột phá và bùng phát đến cảnh giới Tiên Tôn tầng bốn.
“Đúng là kinh khủng!”, thành chủ Mai Tiên ngưng giọng nói, ánh mắt chăm chú nhìn Phù Dịch ở trong màn hình.
“Trời ơi! Lầu Kiếm này mạnh quá đi!”, Huyền Sơ Tình và Tô Minh đi đến tận cuối đường trong hang động. Phải nói rằng lầu này còn lớn hơn tưởng tượng của họ quá nhiều.
Một lầu Kiếm to cao chọc trời, dựng đứng trên quảng tường lớn ở trong núi, cao không nhìn thấy đỉnh.
Xung quanh lầu Kiếm được bao phủ bởi khí tức sục sôi, lôi thần vạn thế, lục đạo ma quang…
Dường như lầu Kiếm cũng có sức sống, bất cứ lúc nào cũng như con người đang hít thở.
Lúc này, rõ ràng Huyền Sơ Tình và Tô Minh cách lầu Kiếm này khoảng cách rất xa, chừng mấy ngàn mét.
Họ đứng ở một góc của quảng trường lớn nhưng Huyền Sơ Tình vẫn không kìm nổi dựng tiên nguyên lên để chắn lại khí tức khủng khiếp của lầu Kiếm này. Nếu không thì cũng sẽ bị thương nặng, thậm chí là mất mạng.
Lầu Kiếm này quá mạnh!
Hơn nữa Tô Minh chắc chắn, lầu này đang trong trạng thái ngủ say.
Chỉ có trong trạng thái như này thì mới có khí tức khủng khiếp đến vậy.
“Tô Minh! Tôi… Tôi… Hay anh cứ ở lại đây tu luyện, tôi… Tôi lùi ra sau chút, tôi sắp không chịu nổi rồi”, Huyền Sơ Tình run rấy, nói.
“Được!”, Tô Minh gật đầu, nói.
Sau khi Huyền Sơ Tình lùi ra sau thì Tô Minh khoanh chân ngồi trên đất.
Anh ngước mắt lên quan sát lầu Kiếm này.
Sau đó anh lắc đầu, bởi vì nhìn
bằng mắt thường là không đủ.
“Người trần mắt thịt nhìn vẫn không đủ”, Tô Minh ngưng giọng nói.
“Lầu Kiếm mà muốn quan sát, muốn nhìn thấu thì phải dụng tâm. Hơn nữa phải là kiếm đạo chi tâm”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, thầm nói.
Trong đầu anh lền đầu tiên có suy nghĩ ngưng tụ kiếm đạo chi tâm.
“Thiên vẫn Kiếm ý là căn cơ của mình. Mình nên ngưng tụ kiếm đạo chi tâm của nó”, Tô Minh thầm nghĩ rồi đưa ra quyết định.
“Kiếm tâm thì nên ngưng tụ kiểu gì?”, Tô Minh tự hỏi mình.
Kiếm đạo vô cùng cứng rắn cứ lao về trước không chút sợ hãi.
Chủ sát phạt, chủ bá đạo, chủ đế đạo.
Trên thực tế, Tô Minh cũng rất hiểu về kiếm đạo. Lý do rất đơn giản. Từ trước đến nay anh luôn coi kiếm là chủ đạo tu luyện. Ngoài ra, trên con đường tu luyện thì anh tiếp xúc nhiều nhất chính là kiếm tu.
Với tính cách của Tô Minh, anh luôn nghĩ rằng, mình khá gần với kiếm tu. Tính cách cũng vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ và bá đạo.
Vì vậy, Tô Minh phù hợp với điều kiện của kiếm tâm.
Vậy thì khó khăn ở chỗ, làm thế nào mới ngưng tụ được kiếm tâm của Thiên vẫn Kiếm.
Kiếm tâm ngưng tụ được nhưng cả đời này dường như sẽ không thể thay đối được nữa.
Còn Phù Thanh Dung đã kích động đến nỗi không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau đó, bà ta xé nát chú đưa tin, truyền âm cho tộc trưởng và các vị trưởng lão để họ mau chóng đến đây.
Họ phải chứng kiến quá trình Phù Dịch và Phù Nhẫn đạt được vị trí thứ
nhất.
Đây là vinh quang mà từ trước đến nay nhà họ Phù chưa từng có.
Ngoài ra, Phù Dịch có được thần thông này, điều này có thể chắc chắn rằng tất cả mọi người đều nhìn thấy, khó tránh khỏi có kẻ dấy lên tâm ý xấu. Đến lúc thật sự có người định làm thế thì Phù Thanh Dung cũng không dám chắc mình có thể bảo vệ đám Phù Dịch và Phù Nhẫn không. An toàn là số một, vì vậy để gia chủ và các trưởng lão của nhà họ Phù đến đây thì tốt hơn.
Phải nói rằng, Phù Thanh Dung là người suy nghĩ khá thấu đáo.
Đúng lúc này…
“Wao! Nhìn kìa! Phù Dịch lại đột phá rồi”, lại có người kinh hãi, chấn
động hô lên.
Quả nhiên, trên màn hình hiến thị khí tức của Phù Dịch lại một lần nữa làm khuấy động không gian xung quanh.
Hắn ta lại một lần nữa đột phá và bùng phát đến cảnh giới Tiên Tôn tầng bốn.
“Đúng là kinh khủng!”, thành chủ Mai Tiên ngưng giọng nói, ánh mắt chăm chú nhìn Phù Dịch ở trong màn hình.
“Trời ơi! Lầu Kiếm này mạnh quá đi!”, Huyền Sơ Tình và Tô Minh đi đến tận cuối đường trong hang động. Phải nói rằng lầu này còn lớn hơn tưởng tượng của họ quá nhiều.
Một lầu Kiếm to cao chọc trời, dựng đứng trên quảng tường lớn ở trong núi, cao không nhìn thấy đỉnh.
Xung quanh lầu Kiếm được bao phủ bởi khí tức sục sôi, lôi thần vạn thế, lục đạo ma quang…
Dường như lầu Kiếm cũng có sức sống, bất cứ lúc nào cũng như con người đang hít thở.
Lúc này, rõ ràng Huyền Sơ Tình và Tô Minh cách lầu Kiếm này khoảng cách rất xa, chừng mấy ngàn mét.
Họ đứng ở một góc của quảng trường lớn nhưng Huyền Sơ Tình vẫn không kìm nổi dựng tiên nguyên lên để chắn lại khí tức khủng khiếp của lầu Kiếm này. Nếu không thì cũng sẽ bị thương nặng, thậm chí là mất mạng.
Lầu Kiếm này quá mạnh!
Hơn nữa Tô Minh chắc chắn, lầu này đang trong trạng thái ngủ say.
Chỉ có trong trạng thái như này thì mới có khí tức khủng khiếp đến vậy.
“Tô Minh! Tôi… Tôi… Hay anh cứ ở lại đây tu luyện, tôi… Tôi lùi ra sau chút, tôi sắp không chịu nổi rồi”, Huyền Sơ Tình run rấy, nói.
“Được!”, Tô Minh gật đầu, nói.
Sau khi Huyền Sơ Tình lùi ra sau thì Tô Minh khoanh chân ngồi trên đất.
Anh ngước mắt lên quan sát lầu Kiếm này.
Sau đó anh lắc đầu, bởi vì nhìn
bằng mắt thường là không đủ.
“Người trần mắt thịt nhìn vẫn không đủ”, Tô Minh ngưng giọng nói.
“Lầu Kiếm mà muốn quan sát, muốn nhìn thấu thì phải dụng tâm. Hơn nữa phải là kiếm đạo chi tâm”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, thầm nói.
Trong đầu anh lền đầu tiên có suy nghĩ ngưng tụ kiếm đạo chi tâm.
“Thiên vẫn Kiếm ý là căn cơ của mình. Mình nên ngưng tụ kiếm đạo chi tâm của nó”, Tô Minh thầm nghĩ rồi đưa ra quyết định.
“Kiếm tâm thì nên ngưng tụ kiểu gì?”, Tô Minh tự hỏi mình.
Kiếm đạo vô cùng cứng rắn cứ lao về trước không chút sợ hãi.
Chủ sát phạt, chủ bá đạo, chủ đế đạo.
Trên thực tế, Tô Minh cũng rất hiểu về kiếm đạo. Lý do rất đơn giản. Từ trước đến nay anh luôn coi kiếm là chủ đạo tu luyện. Ngoài ra, trên con đường tu luyện thì anh tiếp xúc nhiều nhất chính là kiếm tu.
Với tính cách của Tô Minh, anh luôn nghĩ rằng, mình khá gần với kiếm tu. Tính cách cũng vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ và bá đạo.
Vì vậy, Tô Minh phù hợp với điều kiện của kiếm tâm.
Vậy thì khó khăn ở chỗ, làm thế nào mới ngưng tụ được kiếm tâm của Thiên vẫn Kiếm.
Kiếm tâm ngưng tụ được nhưng cả đời này dường như sẽ không thể thay đối được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.