Chương 1651
Tô Minh
22/12/2021
Là sao?
“Mời anh Phù, để tôi tiễn anh xuống suối vàng”, sau đó, Tô Minh nhe răng cười, sát khí bùng nổ.
“Không biết sống chết!”, Phù Dịch cũng không thèm che giấu, sát khí rợp trời, khẽ quát, giơ tay chộp một cái.
Một dấu móng tay bổng xuất hiện, xé rách hư không, điên cuồng xông tới.
Dấu móng tay kia đen kịt, cực kỳ khổng lồ, trông rất sống động, tiên tắc, tiên văn lượn lờ, mỗi một thớ thịt đều tràn ngập khí tức hủy diệt. Nó vừa xuất hiện đã xông thẳng về phía Tô Minh.
Không gian bị sẽ rách dập dờn sóng gọn, phá tan ranh giới, sinh ra một loại vặn vẹo ánh vào mí mắt, trông cực kỳ
chấn động.
Chỉ riêng khí tức hủy diệt tỏa ra từ trên dấu móng tay kia đã khiến cho đám thiên tài có mặt ở đây như Ninh Khinh Khinh, Huyền Sơ Tinh, Từ Nhứ đều cảm thấy không thở nổi.
Nó rất mạnh!
Chưa nói tới cái khác, riêng sức mạnh, pháp tắc Hủy Diệt ẩn chứa bên trong nó đã đủ để khiến người ta giật mình líu lưỡi.
Sức mạnh ấy phải đạt tới 20 Long lực, một con số cực kỳ chấn động. Bình thường, e rằng Tiên Tôn tầng chín cũng không có sức mạnh ấy.
Ví dụ như Huyền Sơ Tình, nếu tính kỹ chắc cũng chỉ đánh ra được 5 Long lực là cùng, đó còn là phải dùng hết các chiêu trò và con bài chưa lật ấy.
Ngoài ra, còn có ý cảnh Hủy Diệt bát đoạn, song không phải bát đoạn sơ kỳ, mà là trung kỳ!
Càng đừng nói đến chuyện một chộp ấy cũng không đơn giản, vì nó chính là tiên đạo, thần đạo hàng thật giá thật và còn bị Phù Dịch tu luyện đến đỉnh phong, thậm chí trở thành một bộ thần thông.
“E rằng dù là bổn thành chủ cũng phải cẩn thận mà đối phó với một chộp ấy”, bên ngoài, thành chủ Mai Tiên nghiêm túc nói. ông ta cảm thấy rất kinh ngạc, mình là bán bộ Tiên Hoàng, nhưng cách màn hình vẫn cảm nhận được sức mạnh đáng sợ trong dấu móng vuốt ấy của Phù Dịch.
Mà hiến nhiên, đó cũng không phải là chiêu mạnh nhất của Phù Dịch, dù gì thì hắn ta vẫn chưa sử dụng Thôn Phệ Tiên Thể và thần thông mang đến dị tượng trong đất trời đã hiểu được trong bí cảnh.
“Tốt! Tốt! Tốt!”, Phù Thông Hải khen liền ba chữ tốt đủ để thấy sự ngợi khen và tự hào đối với Phù Dịch. Sự buồn bực vì Phù Dịch không được sông Tiên ban tặng chợt biến mất sạch, trong đôi mắt thâm thúy, già nua toát lên vẻ hết sức kích động.
Thoáng chốc, dấu móng tay kia đã bao phủ Tô Minh từ bốn phương tám hướng, đất trời như sụp xuống, vạn vật bị khóa kín.
Lúc này, dù Tô Minh có thi triển quy luật không gian để né cũng không kịp
rồi.
“Lẽ nào, anh ta sợ đến ngây người? Nên quên cả né tránh à?”, Từ Kháng lẩm bẩm, cái suy nghĩ ấy cũng là suy nghĩ của đa số mọi người có mặt trong ngoài bí cảnh.
Nhưng suy nghĩ ấy vừa xuất hiện trong đầu thì… một điều kỳ lạ chợt xảy ra, vì Tô Minh lại lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ là lạ, dường như là… là… là thất vọng? Chán chết?
“Phá”, sau đó, dưới ánh mắt của vô số người, Tô Minh tùy tiện giơ tay lên, đấm ra một quyền.
Ầm.
Vỡ!
Dấu móng tay đã gần như bao phủ Tô Minh lại bị một quyền của anh đấm
nát như một chiếc bình thủy tinh rớt xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ…
Mà Tô Minh thì vẫn lành lặn đứng im tại chỗ, không có vẻ gì là cố hết sức, ngay cả nắm tay cũng chẳng chút xây xát.
“Cái gì?”, mấy giây trước, trên mặt Phù Dịch còn lộ vẻ tàn nhẫn, tham lam, tràn ngập sát khí, thắng chắc. Lúc này, lại trở nên kinh ngạc, hoảng sợ.
Những người khác cũng y như vậy… Đặc biệt là đám người thành chủ Mai Tiên, Phù Thông Hải, Huyền Tinh Bình bên ngoài, vẻ mặt y như thấy quỷ.
Cùng lúc đó, Tô Minh ngẩng phắt đầu lên, giống như một con quái vật ngủ say từ thời thái cổ, nhìn chòng chòng vào Phù Dịch.
Cơ thế Tô Minh lóe lên, dưới đà của quy luật không gian, lập tức dịch chuyển tới trước mặt hắn ta, giơ tay đấm ra một quyền.
“Mời anh Phù, để tôi tiễn anh xuống suối vàng”, sau đó, Tô Minh nhe răng cười, sát khí bùng nổ.
“Không biết sống chết!”, Phù Dịch cũng không thèm che giấu, sát khí rợp trời, khẽ quát, giơ tay chộp một cái.
Một dấu móng tay bổng xuất hiện, xé rách hư không, điên cuồng xông tới.
Dấu móng tay kia đen kịt, cực kỳ khổng lồ, trông rất sống động, tiên tắc, tiên văn lượn lờ, mỗi một thớ thịt đều tràn ngập khí tức hủy diệt. Nó vừa xuất hiện đã xông thẳng về phía Tô Minh.
Không gian bị sẽ rách dập dờn sóng gọn, phá tan ranh giới, sinh ra một loại vặn vẹo ánh vào mí mắt, trông cực kỳ
chấn động.
Chỉ riêng khí tức hủy diệt tỏa ra từ trên dấu móng tay kia đã khiến cho đám thiên tài có mặt ở đây như Ninh Khinh Khinh, Huyền Sơ Tinh, Từ Nhứ đều cảm thấy không thở nổi.
Nó rất mạnh!
Chưa nói tới cái khác, riêng sức mạnh, pháp tắc Hủy Diệt ẩn chứa bên trong nó đã đủ để khiến người ta giật mình líu lưỡi.
Sức mạnh ấy phải đạt tới 20 Long lực, một con số cực kỳ chấn động. Bình thường, e rằng Tiên Tôn tầng chín cũng không có sức mạnh ấy.
Ví dụ như Huyền Sơ Tình, nếu tính kỹ chắc cũng chỉ đánh ra được 5 Long lực là cùng, đó còn là phải dùng hết các chiêu trò và con bài chưa lật ấy.
Ngoài ra, còn có ý cảnh Hủy Diệt bát đoạn, song không phải bát đoạn sơ kỳ, mà là trung kỳ!
Càng đừng nói đến chuyện một chộp ấy cũng không đơn giản, vì nó chính là tiên đạo, thần đạo hàng thật giá thật và còn bị Phù Dịch tu luyện đến đỉnh phong, thậm chí trở thành một bộ thần thông.
“E rằng dù là bổn thành chủ cũng phải cẩn thận mà đối phó với một chộp ấy”, bên ngoài, thành chủ Mai Tiên nghiêm túc nói. ông ta cảm thấy rất kinh ngạc, mình là bán bộ Tiên Hoàng, nhưng cách màn hình vẫn cảm nhận được sức mạnh đáng sợ trong dấu móng vuốt ấy của Phù Dịch.
Mà hiến nhiên, đó cũng không phải là chiêu mạnh nhất của Phù Dịch, dù gì thì hắn ta vẫn chưa sử dụng Thôn Phệ Tiên Thể và thần thông mang đến dị tượng trong đất trời đã hiểu được trong bí cảnh.
“Tốt! Tốt! Tốt!”, Phù Thông Hải khen liền ba chữ tốt đủ để thấy sự ngợi khen và tự hào đối với Phù Dịch. Sự buồn bực vì Phù Dịch không được sông Tiên ban tặng chợt biến mất sạch, trong đôi mắt thâm thúy, già nua toát lên vẻ hết sức kích động.
Thoáng chốc, dấu móng tay kia đã bao phủ Tô Minh từ bốn phương tám hướng, đất trời như sụp xuống, vạn vật bị khóa kín.
Lúc này, dù Tô Minh có thi triển quy luật không gian để né cũng không kịp
rồi.
“Lẽ nào, anh ta sợ đến ngây người? Nên quên cả né tránh à?”, Từ Kháng lẩm bẩm, cái suy nghĩ ấy cũng là suy nghĩ của đa số mọi người có mặt trong ngoài bí cảnh.
Nhưng suy nghĩ ấy vừa xuất hiện trong đầu thì… một điều kỳ lạ chợt xảy ra, vì Tô Minh lại lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ là lạ, dường như là… là… là thất vọng? Chán chết?
“Phá”, sau đó, dưới ánh mắt của vô số người, Tô Minh tùy tiện giơ tay lên, đấm ra một quyền.
Ầm.
Vỡ!
Dấu móng tay đã gần như bao phủ Tô Minh lại bị một quyền của anh đấm
nát như một chiếc bình thủy tinh rớt xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ…
Mà Tô Minh thì vẫn lành lặn đứng im tại chỗ, không có vẻ gì là cố hết sức, ngay cả nắm tay cũng chẳng chút xây xát.
“Cái gì?”, mấy giây trước, trên mặt Phù Dịch còn lộ vẻ tàn nhẫn, tham lam, tràn ngập sát khí, thắng chắc. Lúc này, lại trở nên kinh ngạc, hoảng sợ.
Những người khác cũng y như vậy… Đặc biệt là đám người thành chủ Mai Tiên, Phù Thông Hải, Huyền Tinh Bình bên ngoài, vẻ mặt y như thấy quỷ.
Cùng lúc đó, Tô Minh ngẩng phắt đầu lên, giống như một con quái vật ngủ say từ thời thái cổ, nhìn chòng chòng vào Phù Dịch.
Cơ thế Tô Minh lóe lên, dưới đà của quy luật không gian, lập tức dịch chuyển tới trước mặt hắn ta, giơ tay đấm ra một quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.