Chương 1716
Tô Minh
22/12/2021
Trong cái lồng.
Lúc này, đám đệ tử và quản lý của học viện Hỗn Độn đều đang vô cùng tuyệt vọng, hoảng sợ, kinh hãi đến nghẹt thơ!
Bọn họ cứ như vậy mà đỡ đẫn, ngu ngốc nhìn từng người từng người lần lượt đi ra khỏi thành Hủy Diệt.
Bọn họ sợ gần chết.
Sắc mặt của bốn người Bạch Kiếm càng thêm nhợt nhạt.
Những người tu luyện võ đạo bên trong thành Hủy Diệt còn mạnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ nữa.
Chính vào lúc này.
“Cô Ly Nhi, tôi cho cô… cơ hội cuối cùng, cô có đồng ý làm người đàn bà của Trì Tiêu tôi không?”, Trì Tiêu nhìn Tô Ly chằm chằm, rồi chậm rãi hỏi từng chữ một.
Tô Ly không hé răng lấy một lời, chỉ trầm mặc, thế nhưng, bàn tay nhỏ bé của cô ấy nắm chặt, thậm chí móng tay còn sắp ghim vào lòng bàn tay.
Áp lực cô ấy phải hứng chịu rất lớn, lởn đến không thể hình dung ra nòi.
Một là lựa chọn trở thành người đàn bà của một kẻ hèn hạ, trơ tráo như Trì Tiêu!
Một là trơ mắt nhìn học viện Hỗn Độn bị hủy hoại ngay trước mắt, tất cả mọi người đều sẽ chết hết, bao gồm cả Quân Tốc Tốc, Phong Vũ Vân, Tống Xạ Sơn và cả Thái thượng trưởng lão như Bạch Kiếm…
Cô ấy phải chọn gì đây?
“Khà khà, thật thú vị, trước tiên đừng vội vàng, biết đâu sẽ có kịch hay để xem?”, phía trước thành Hủy Diệt, người phụ nữ mặc váy đỏ, trong tay cầm cây roi đầu rắn đang cười khúc khích, nhìn vào Trì Tiêu đang ở trong cái lồng.
“Mau đồng ý đi chứ! Tô Ly, con đĩ này, mày định trơ mắt nhìn bọn tao chết hết à? Nếu bọn tao chết hết thì có thành
ma cũng không bỏ qua cho mày đâu!”, rất nhiều đệ tử và quản lý của học viện Hỗn Độn sắp tan vỡ, bọn họ quát tháo, thậm chí còn có người gào thét, quỳ xuống cầu xin Trì Tiêu.
Trong khoảnh khắc sinh tử, lòng người chẳng còn sót lại cái gì cả.
“Tôi…”, thành thật mà nói, lúc này, trong đầu Tô Ly trống rỗng, nên nói hay không nên nói đây, còn có anh trai mà, anh trai, anh đang ở đâu vậy? Ly Nhi sợ lắm.
“Tô Ly, đừng đồng ý, hắn nói…”, cuối cùng Bạch Kiếm mở lời nói.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong.
Rầm!
Bạch Kiếm lại bị đánh bay ra ngoài.
Lần này, lục phủ ngũ tạng của ông ta sắp nát bét.
Ngực thấm máu đỏ tươi.
Thấy được cả xương sườn.
Ông ta trọng thương rồi.
Trông vô cùng thê thảm.
Bạch Kiếm bay tuốt ra phía xa.
Hơn nữa, lần này, Trì Tiêu cứ như đang sử dụng dịch chuyển tức thời vậy, theo cú bay ngược của Bạch Kiếm, vào khoảnh khắc khi ông ta rơi xuống đất, hắn ta đã bước tới, rồi hung tợn dùng chân giẫm mạnh lên đầu ông ta.
Hắn giẫm mạnh như muốn đạp nát đầu ông ta.
Bạch Kiếm ra sức giãy dụa
Trên đầu ông ta máu chảy đầm đìa, vết máu loang lổ cả mặt đất.
Trông cực kỳ thảm thiết.
“Lão già chết tiệt, bản công tử có cho ông nói hả? ông không nghe hiểu tiếng người hả? Nếu thích chết thì chết đi!”, Trì Tiêu nhe răng trợn mắt, cười một cách tàn bạo, rồi lại nâng chân lên giẫm mạnh xuống.
Song…
Lúc này, đám đệ tử và quản lý của học viện Hỗn Độn đều đang vô cùng tuyệt vọng, hoảng sợ, kinh hãi đến nghẹt thơ!
Bọn họ cứ như vậy mà đỡ đẫn, ngu ngốc nhìn từng người từng người lần lượt đi ra khỏi thành Hủy Diệt.
Bọn họ sợ gần chết.
Sắc mặt của bốn người Bạch Kiếm càng thêm nhợt nhạt.
Những người tu luyện võ đạo bên trong thành Hủy Diệt còn mạnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ nữa.
Chính vào lúc này.
“Cô Ly Nhi, tôi cho cô… cơ hội cuối cùng, cô có đồng ý làm người đàn bà của Trì Tiêu tôi không?”, Trì Tiêu nhìn Tô Ly chằm chằm, rồi chậm rãi hỏi từng chữ một.
Tô Ly không hé răng lấy một lời, chỉ trầm mặc, thế nhưng, bàn tay nhỏ bé của cô ấy nắm chặt, thậm chí móng tay còn sắp ghim vào lòng bàn tay.
Áp lực cô ấy phải hứng chịu rất lớn, lởn đến không thể hình dung ra nòi.
Một là lựa chọn trở thành người đàn bà của một kẻ hèn hạ, trơ tráo như Trì Tiêu!
Một là trơ mắt nhìn học viện Hỗn Độn bị hủy hoại ngay trước mắt, tất cả mọi người đều sẽ chết hết, bao gồm cả Quân Tốc Tốc, Phong Vũ Vân, Tống Xạ Sơn và cả Thái thượng trưởng lão như Bạch Kiếm…
Cô ấy phải chọn gì đây?
“Khà khà, thật thú vị, trước tiên đừng vội vàng, biết đâu sẽ có kịch hay để xem?”, phía trước thành Hủy Diệt, người phụ nữ mặc váy đỏ, trong tay cầm cây roi đầu rắn đang cười khúc khích, nhìn vào Trì Tiêu đang ở trong cái lồng.
“Mau đồng ý đi chứ! Tô Ly, con đĩ này, mày định trơ mắt nhìn bọn tao chết hết à? Nếu bọn tao chết hết thì có thành
ma cũng không bỏ qua cho mày đâu!”, rất nhiều đệ tử và quản lý của học viện Hỗn Độn sắp tan vỡ, bọn họ quát tháo, thậm chí còn có người gào thét, quỳ xuống cầu xin Trì Tiêu.
Trong khoảnh khắc sinh tử, lòng người chẳng còn sót lại cái gì cả.
“Tôi…”, thành thật mà nói, lúc này, trong đầu Tô Ly trống rỗng, nên nói hay không nên nói đây, còn có anh trai mà, anh trai, anh đang ở đâu vậy? Ly Nhi sợ lắm.
“Tô Ly, đừng đồng ý, hắn nói…”, cuối cùng Bạch Kiếm mở lời nói.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong.
Rầm!
Bạch Kiếm lại bị đánh bay ra ngoài.
Lần này, lục phủ ngũ tạng của ông ta sắp nát bét.
Ngực thấm máu đỏ tươi.
Thấy được cả xương sườn.
Ông ta trọng thương rồi.
Trông vô cùng thê thảm.
Bạch Kiếm bay tuốt ra phía xa.
Hơn nữa, lần này, Trì Tiêu cứ như đang sử dụng dịch chuyển tức thời vậy, theo cú bay ngược của Bạch Kiếm, vào khoảnh khắc khi ông ta rơi xuống đất, hắn ta đã bước tới, rồi hung tợn dùng chân giẫm mạnh lên đầu ông ta.
Hắn giẫm mạnh như muốn đạp nát đầu ông ta.
Bạch Kiếm ra sức giãy dụa
Trên đầu ông ta máu chảy đầm đìa, vết máu loang lổ cả mặt đất.
Trông cực kỳ thảm thiết.
“Lão già chết tiệt, bản công tử có cho ông nói hả? ông không nghe hiểu tiếng người hả? Nếu thích chết thì chết đi!”, Trì Tiêu nhe răng trợn mắt, cười một cách tàn bạo, rồi lại nâng chân lên giẫm mạnh xuống.
Song…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.