Chương 1762
Tô Minh
28/12/2021
Huyền Diễm Thiên Lan cũng là người duy nhất dưới một trăm triệu
tuổi mà đã ghi danh lên bảng Vô Thượng do hơn mười nền văn minh cấp hai
lân cận liên hợp đặt ra.
Bảng danh sách Vô Thượng bao gồm những lão quái vật đỉnh cấp nhất của ước chừng hơn mười nền văn minh cấp hai, bất kể ai cũng đều là cấp độ bá chủ một phương của nền văn minh, chỉ có 49 vị trí mà thôi.
Từ cổ chí kim đã hơn mười triệu năm rồi, là một danh sách tương đối cổ xưa.
Mà Huyền Diễm Thiên Lan có vẻ như từ lúc ghi danh vào bảng Vô Thượng đến nay vẫn là người duy nhất dưới một trăm triệu tuổi có thế lọt vào danh sách, hơn nữa, dưới một trăm triệu tuổi này chỉ là 3 triệu tuổi, trong danh sách những lão quái vật cấp độ hóa thạch một tỷ tuổi thậm chí hàng tỷ tuổi thì đặc biệt chói mắt.
Huống chi, dù là bảng Vô Thượng thì thứ tự của cô ta cũng không thấp, trực tiếp tiến vào 10 người đứng đầu.
Huyền Diễm Thiên Lan tuyệt đối là một thần thoại về võ đạo.
Dựa theo những tin tức mà Hình Tê biết được, Huyền Diễm Thiên Lan trong thời gian dài đều sống ở hư không, nền văn minh cấp ba gì đó, gần như đã vượt qua tầng lớp của nền văn minh cấp hai rồi.
Không ngờ có một ngày lại được tận mắt nhìn thấy, có thể không kích động sao?
Điều then chốt là vừa hay bản thân đang trong lúc sinh tử thì Huyền Diễm Thiên Lan lại đến, đúng là ân nhân cứu mạng!
Hình Tê đang kích động và run rẩy liền đứng lên, nụ cười tàn nhẫn đó trên gương mặt không thế nào kiểm soát được, nhìn về phía Tô Minh: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, làm người mà kiêu ngạo quá mức, ắt tai nạn giáng xuống đầu, đến em trai của Huyền Diễm Thiên Lan mà cũng dám giết, thần tiên cũng không cứu được cậu đâu, tiểu tạp chủng!”
Anh ta cố ý gằn mạnh ba chữ tiểu tạp chủng, tràn đầy vẻ oán độc.
Trước đó, vì mạng sống mà anh ta chịu nhục tới cực điểm chủ động quỳ xuống. Bây giờ lấy lại được phong độ, anh ta chờ mong được thấy Tô Minh muốn thảm hại bao nhiêu có thảm hại bấy nhiêu.
“Kính chào Huyền Diễm thần nữ…”, cùng lúc đó, gần như tất cả mọi người có mặt ở đấy đều vô cùng kính sợ, gần như đều phải sợ hãi chào hỏi Huyền Diễm Thiên Lan, cực kỳ cung kính.
Còn Huyền Diềm Thiên Lan không hề có phản ứng gì, cứ nhìn chằm chằm vào Tô Minh: “Để lại di ngôn đi, bổn cung tiễn anh xuống hoàng tuyền địa phủ, nếu như anh muốn sám hối thì đừng uổng phí sức lực”.
Tô Minh nhìn đối diện với Huyền Diễm Thiên Lan, nhìn chằm chằm thật sâu, sâu trong lòng anh cũng rất chấn động,
Đối phương quả thực rất mạnh, trực giác của anh cho biết là một người
mạnh đến mức độ nghịch thiên. Có điều, Tô Minh cũng không kém.
Ai sống ai chết còn chưa nói chắc được!
“Có thể cho tôi chút thời gian đã được không, sau khi tôi giết chết tên ác độc này xong thì chúng ta chiến tiếp?”,
Tô Minh chỉ vào Hình Tê, cười hỏi Huyền Diễm Thiên Lan.
Nháy mắt, toàn thân Hình Tê rét lạnh, sắc mặt lại trắng bệch ra lần nữa, sợ đến mức gần chết, trợn trừng mắt lên: “Cậu…”
“Không thể”, thế nhưng, điều khiến người khác bất ngờ đó là Huyền Diễm Thiên Lan lại từ chối.
Bình thường mà nói, trong mắt Huyền Diễm Thiên Lan, Hình Tê e là đến con kiến cũng không bằng, sao cô ta có
thể đặc biệt tiện tay bảo vệ Hình Tê chứ?
Rất kỳ lạ.
Đến bản thân Hình Tê cũng hoang mang, không dám tin.
“Tại sao?”, Tô Minh thản nhiên hỏi lại.
“Suy cho cùng cũng có mấy phần huyết mạch chiến huyết, dù rất mỏng manh”, Huyền Diễm Thiên Lan liếc mắt nhìn Hình Tê, thản nhiên nói.
“Huyền Diễm thần nữ, có tin đồn cô… cô… cô cũng có huyết mạch chiến huyết, là huyết mạch chiến huyết cực phẩm, thật vậy sao?!”, Hình Tê kích động chết đi được, kích động đến mức trái tim như sắp nổ tung, đôi mắt như muốn bay ra ngoài.
Huyết mạch chiến huyết không chỉ mỗi nhà họ Hình mới có, chư thiên vạn giới, không biết có bao nhiêu người cũng có huyết mạch chiến huyết? Nếu như Huyền Diễm Thiên Lan có huyết mạch chiến huyết thì cũng không quá ngạc nhiên.
Huyền Diễm Thiên Lan không để ý đến Hình Tê.
Trên thực tế, cô ta không có huyết mạch chiến huyết, cô ta có Hồng Mông Thế lại càng không coi trọng huyết mạch chiến huyết, cho dù đó là huyết mạch chiến huyết cực phẩm trong truyền thuyết.
Cô ta chỉ là do quen biết với một vị lão tổ tông của nhà họ Hình nên thuận tay cứu Hình Tê một mạng, trả lão tổ nhà ho Hình kia môt ân tình mà thôi.
Có thế nói Hình Tê đã nghĩ nhiều rồi.
“Tiểu tạp chủng, tuyệt vọng chưa?
Ha ha… muốn giết chết anh đây ư? Anh đây mạng chưa tuyệt đâu! Tôi có thể bảo đảm với cậu, đợi sau khi cậu chết, tôi nhất định sẽ thiên đao vạn quả lão già Ninh Triều Thiên đó!”, Hình Tê khàn khàn quát nói, oán độc và dữ tợn, còn cả kích động, gương mặt đã trở nên hơi chút méo mó.
Tô Minh mặt không biến sắc, nhưng ánh mắt nhìn về phía Huyền Diêm Thiên Lan đã lạnh lùng hơn rất rất nhiều.
Bảng danh sách Vô Thượng bao gồm những lão quái vật đỉnh cấp nhất của ước chừng hơn mười nền văn minh cấp hai, bất kể ai cũng đều là cấp độ bá chủ một phương của nền văn minh, chỉ có 49 vị trí mà thôi.
Từ cổ chí kim đã hơn mười triệu năm rồi, là một danh sách tương đối cổ xưa.
Mà Huyền Diễm Thiên Lan có vẻ như từ lúc ghi danh vào bảng Vô Thượng đến nay vẫn là người duy nhất dưới một trăm triệu tuổi có thế lọt vào danh sách, hơn nữa, dưới một trăm triệu tuổi này chỉ là 3 triệu tuổi, trong danh sách những lão quái vật cấp độ hóa thạch một tỷ tuổi thậm chí hàng tỷ tuổi thì đặc biệt chói mắt.
Huống chi, dù là bảng Vô Thượng thì thứ tự của cô ta cũng không thấp, trực tiếp tiến vào 10 người đứng đầu.
Huyền Diễm Thiên Lan tuyệt đối là một thần thoại về võ đạo.
Dựa theo những tin tức mà Hình Tê biết được, Huyền Diễm Thiên Lan trong thời gian dài đều sống ở hư không, nền văn minh cấp ba gì đó, gần như đã vượt qua tầng lớp của nền văn minh cấp hai rồi.
Không ngờ có một ngày lại được tận mắt nhìn thấy, có thể không kích động sao?
Điều then chốt là vừa hay bản thân đang trong lúc sinh tử thì Huyền Diễm Thiên Lan lại đến, đúng là ân nhân cứu mạng!
Hình Tê đang kích động và run rẩy liền đứng lên, nụ cười tàn nhẫn đó trên gương mặt không thế nào kiểm soát được, nhìn về phía Tô Minh: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, làm người mà kiêu ngạo quá mức, ắt tai nạn giáng xuống đầu, đến em trai của Huyền Diễm Thiên Lan mà cũng dám giết, thần tiên cũng không cứu được cậu đâu, tiểu tạp chủng!”
Anh ta cố ý gằn mạnh ba chữ tiểu tạp chủng, tràn đầy vẻ oán độc.
Trước đó, vì mạng sống mà anh ta chịu nhục tới cực điểm chủ động quỳ xuống. Bây giờ lấy lại được phong độ, anh ta chờ mong được thấy Tô Minh muốn thảm hại bao nhiêu có thảm hại bấy nhiêu.
“Kính chào Huyền Diễm thần nữ…”, cùng lúc đó, gần như tất cả mọi người có mặt ở đấy đều vô cùng kính sợ, gần như đều phải sợ hãi chào hỏi Huyền Diễm Thiên Lan, cực kỳ cung kính.
Còn Huyền Diềm Thiên Lan không hề có phản ứng gì, cứ nhìn chằm chằm vào Tô Minh: “Để lại di ngôn đi, bổn cung tiễn anh xuống hoàng tuyền địa phủ, nếu như anh muốn sám hối thì đừng uổng phí sức lực”.
Tô Minh nhìn đối diện với Huyền Diễm Thiên Lan, nhìn chằm chằm thật sâu, sâu trong lòng anh cũng rất chấn động,
Đối phương quả thực rất mạnh, trực giác của anh cho biết là một người
mạnh đến mức độ nghịch thiên. Có điều, Tô Minh cũng không kém.
Ai sống ai chết còn chưa nói chắc được!
“Có thể cho tôi chút thời gian đã được không, sau khi tôi giết chết tên ác độc này xong thì chúng ta chiến tiếp?”,
Tô Minh chỉ vào Hình Tê, cười hỏi Huyền Diễm Thiên Lan.
Nháy mắt, toàn thân Hình Tê rét lạnh, sắc mặt lại trắng bệch ra lần nữa, sợ đến mức gần chết, trợn trừng mắt lên: “Cậu…”
“Không thể”, thế nhưng, điều khiến người khác bất ngờ đó là Huyền Diễm Thiên Lan lại từ chối.
Bình thường mà nói, trong mắt Huyền Diễm Thiên Lan, Hình Tê e là đến con kiến cũng không bằng, sao cô ta có
thể đặc biệt tiện tay bảo vệ Hình Tê chứ?
Rất kỳ lạ.
Đến bản thân Hình Tê cũng hoang mang, không dám tin.
“Tại sao?”, Tô Minh thản nhiên hỏi lại.
“Suy cho cùng cũng có mấy phần huyết mạch chiến huyết, dù rất mỏng manh”, Huyền Diễm Thiên Lan liếc mắt nhìn Hình Tê, thản nhiên nói.
“Huyền Diễm thần nữ, có tin đồn cô… cô… cô cũng có huyết mạch chiến huyết, là huyết mạch chiến huyết cực phẩm, thật vậy sao?!”, Hình Tê kích động chết đi được, kích động đến mức trái tim như sắp nổ tung, đôi mắt như muốn bay ra ngoài.
Huyết mạch chiến huyết không chỉ mỗi nhà họ Hình mới có, chư thiên vạn giới, không biết có bao nhiêu người cũng có huyết mạch chiến huyết? Nếu như Huyền Diễm Thiên Lan có huyết mạch chiến huyết thì cũng không quá ngạc nhiên.
Huyền Diễm Thiên Lan không để ý đến Hình Tê.
Trên thực tế, cô ta không có huyết mạch chiến huyết, cô ta có Hồng Mông Thế lại càng không coi trọng huyết mạch chiến huyết, cho dù đó là huyết mạch chiến huyết cực phẩm trong truyền thuyết.
Cô ta chỉ là do quen biết với một vị lão tổ tông của nhà họ Hình nên thuận tay cứu Hình Tê một mạng, trả lão tổ nhà ho Hình kia môt ân tình mà thôi.
Có thế nói Hình Tê đã nghĩ nhiều rồi.
“Tiểu tạp chủng, tuyệt vọng chưa?
Ha ha… muốn giết chết anh đây ư? Anh đây mạng chưa tuyệt đâu! Tôi có thể bảo đảm với cậu, đợi sau khi cậu chết, tôi nhất định sẽ thiên đao vạn quả lão già Ninh Triều Thiên đó!”, Hình Tê khàn khàn quát nói, oán độc và dữ tợn, còn cả kích động, gương mặt đã trở nên hơi chút méo mó.
Tô Minh mặt không biến sắc, nhưng ánh mắt nhìn về phía Huyền Diêm Thiên Lan đã lạnh lùng hơn rất rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.