Chương 1796
Tô Minh
29/12/2021
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Rất nhanh.
99 cột kiếm trụ của ngục tù kiếm trận đã bị Tô Minh vỏn vẹn thôn phệ luyện hóa hấp thu 10 cột rồi.
Kiếm ý của anh đã đạt đến cấp độ
bán bộ kiếm nguyên! Từ kiếm ý đã vượt qua một nửa đến cấp độ kiếm nguyên.
Kiếm tâm cũng có sự lớn mạnh, vốn dĩ kiếm tâm của Tô Minh là phẩm cấp vô thượng, lúc này vẫn là phẩm cấp vô thượng, nhưng tuyệt đối thuộc lại cấp cao trong phẩm cấp vô thượng.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu, vẫn còn 89 cột kiếm trụ nữa.
Tô Minh tiếp tục khai thông, cộng hưởng, càng lúc càng thuận buồm xuôi gió.
“Sư huynh, cứ… cứ tiếp tục thế này…”, sự đố kỵ và đau lòng trong giọng nói của Dư Hưu gần như hóa lỏng, những người khác cũng không kém là bao, bọn họ cứ đứng trơ mắt ra nhìn Tô Minh, nhìn Tô Minh thôn phệ mất 10 cột kiếm trụ rồi!
10 cột đó!
Trịnh Càn trầm mặc, cõi lòng tan nát. Nhưng vừa không còn cách nào khác, vừa không thể ngăn cản! Chỉ có thể đợi đại đội của Huyền Li kiếm quốc tới mà thôi!
“Trong Cổ Tịch không phải đã nói một sợi kiếm nguyên đã đủ để một vị kiếm tu hấp thụ vạn năm mới có thể hoàn toàn luyện hóa hết được sao? Nếu như tham lam, miễn cưỡng hấp thu nhiều hơn sẽ dẫn đến bạo thể mà chết, đan điền và kiếm cơ căn bản không thế chịu được, nhưng hắn ta…”, Tiền Nhiêu nghiến răng nghiến lợi, run rẩy giơ tay lên chỉ về phía Tô Minh.
Tô Minh đâu chỉ hấp thu có một sợi kiếm nguyên??
E là đã hàng tỷ sợi rồi.
Số lượng kiếm vận hàm chứa trong một cột kiếm trụ đó vô cùng mênh mông, mà Tô Minh đã hấp thu được 10 cột rồi.
“Tất… tất cả đều ngồi xuống cho tôi, bắt đầu vận chuyển Thanh Tâm Quyết, bằng không chưa đợi được đoàn người quốc chủ tới thì chúng ta đều đã tấu hỏa nhập ma rồi!”, Trịnh Càn hít sâu một hơi rồi ra lệnh.
Ông ta nhìn ra được rất rõ ràng, Tiền Nhiêu hay Dư Hưu hay cả những kiếm tu khác cũng vậy, lúc này đều đã ở bên bờ vực tẩu hỏa nhập ma, thậm chí có vài người kiếm cơ và tinh thần không đủ vững vàng lúc này trên người và ánh mắt còn đã toát ra khói đen, chứng tỏ đã bước một chân vào nhập ma rồi.
Cứ tiếp tục như vậy là xong đời.
Bao gồm cả bản thân Trịnh Càn, ông
ta cũng bị lòng tham và ngọn lửa đố kỵ đốt cháy đến mức đầu óc nổ tung, có chút tinh thần run rẩy và không trụ vững được, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi lý trí.
Thuận theo tiếng quát lạnh của Trịnh Càn, đám người Dư Hưu, Tiền Nhiêu dùng một tia lý trí cuối cùng xếp bằng ngồi xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu âm thầm vận chuyển tu luyện Thanh Tâm Quyết. Đáng tiếc, tâm không tĩnh hiệu quả không tốt, nhưng so với hồi nãy vẫn tốt hơn chút, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không bước vào tẩu hỏa nhập ma là được.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Sau nửa tiếng đồng hồ.
30 cột kiếm trụ.
Tô Minh đã hấp thu hết 30 cột kiếm
trụ rồi.
Những kiếm trụ nằm ngang trên mặt chính và mặt bên của cả ngục tù kiếm trận toàn bộ đều đã bị hấp thu rồi, ngục tù kiếm trận vốn dĩ được niêm phong che phủ ngay sau đó đã mở hai bên tường ra.
Đột nhiên.
Toàn thân Tô Minh rõ ràng run lên.
Như ảo giác vậy, tựa hồ trong nháy mắt từ trong người Tô Minh phóng thích ra một mạt hương vị kiếm đạo, do quá nhanh, chợt lóe lên rồi biến mất nên không ai cảm nhận được, cũng may mắn vì không cảm nhận được, bằng không có thể sợ quá mà chết, bởi vì thứ lóe lên rồi biến mất đó là kiếm nguyên!
Đúng vậy.
Sau khi thôn phệ hoàn toàn 30 cột kiếm trụ, kiếm ý cửu Đoạn đỉnh phong của Tô Minh đã trực tiếp bước vào cấp độ kiếm nguyên.
Một bước lên trời.
Biến đổi về chất.
Chỉ có chân chính nắm chắc kiếm nguyên mới biết sự khác biệt giữa kiếm ý và kiếm nguyên.
Kiếm ý là một giọt nước, còn kiếm nguyên lại là một giọt nước lặp đi lặp lại.
Nước nhiều có thể chọc thủng đá.
Mà một giọt nước lắp đi lặp lại thậm chí có thể trực tiếp hủy diệt cả một nền văn minh.
Nói dễ hiểu một chút là khi 10 ngàn kiếm ý, 100 ngàn kiếm ý, 1 triệu kiếm ý áp súc lại với nhau, có lẽ sẽ hình thành kiếm nguyên.
Sự chênh lệch ấy có thể nói là rất lớn.
Rất nhanh.
99 cột kiếm trụ của ngục tù kiếm trận đã bị Tô Minh vỏn vẹn thôn phệ luyện hóa hấp thu 10 cột rồi.
Kiếm ý của anh đã đạt đến cấp độ
bán bộ kiếm nguyên! Từ kiếm ý đã vượt qua một nửa đến cấp độ kiếm nguyên.
Kiếm tâm cũng có sự lớn mạnh, vốn dĩ kiếm tâm của Tô Minh là phẩm cấp vô thượng, lúc này vẫn là phẩm cấp vô thượng, nhưng tuyệt đối thuộc lại cấp cao trong phẩm cấp vô thượng.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu, vẫn còn 89 cột kiếm trụ nữa.
Tô Minh tiếp tục khai thông, cộng hưởng, càng lúc càng thuận buồm xuôi gió.
“Sư huynh, cứ… cứ tiếp tục thế này…”, sự đố kỵ và đau lòng trong giọng nói của Dư Hưu gần như hóa lỏng, những người khác cũng không kém là bao, bọn họ cứ đứng trơ mắt ra nhìn Tô Minh, nhìn Tô Minh thôn phệ mất 10 cột kiếm trụ rồi!
10 cột đó!
Trịnh Càn trầm mặc, cõi lòng tan nát. Nhưng vừa không còn cách nào khác, vừa không thể ngăn cản! Chỉ có thể đợi đại đội của Huyền Li kiếm quốc tới mà thôi!
“Trong Cổ Tịch không phải đã nói một sợi kiếm nguyên đã đủ để một vị kiếm tu hấp thụ vạn năm mới có thể hoàn toàn luyện hóa hết được sao? Nếu như tham lam, miễn cưỡng hấp thu nhiều hơn sẽ dẫn đến bạo thể mà chết, đan điền và kiếm cơ căn bản không thế chịu được, nhưng hắn ta…”, Tiền Nhiêu nghiến răng nghiến lợi, run rẩy giơ tay lên chỉ về phía Tô Minh.
Tô Minh đâu chỉ hấp thu có một sợi kiếm nguyên??
E là đã hàng tỷ sợi rồi.
Số lượng kiếm vận hàm chứa trong một cột kiếm trụ đó vô cùng mênh mông, mà Tô Minh đã hấp thu được 10 cột rồi.
“Tất… tất cả đều ngồi xuống cho tôi, bắt đầu vận chuyển Thanh Tâm Quyết, bằng không chưa đợi được đoàn người quốc chủ tới thì chúng ta đều đã tấu hỏa nhập ma rồi!”, Trịnh Càn hít sâu một hơi rồi ra lệnh.
Ông ta nhìn ra được rất rõ ràng, Tiền Nhiêu hay Dư Hưu hay cả những kiếm tu khác cũng vậy, lúc này đều đã ở bên bờ vực tẩu hỏa nhập ma, thậm chí có vài người kiếm cơ và tinh thần không đủ vững vàng lúc này trên người và ánh mắt còn đã toát ra khói đen, chứng tỏ đã bước một chân vào nhập ma rồi.
Cứ tiếp tục như vậy là xong đời.
Bao gồm cả bản thân Trịnh Càn, ông
ta cũng bị lòng tham và ngọn lửa đố kỵ đốt cháy đến mức đầu óc nổ tung, có chút tinh thần run rẩy và không trụ vững được, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi lý trí.
Thuận theo tiếng quát lạnh của Trịnh Càn, đám người Dư Hưu, Tiền Nhiêu dùng một tia lý trí cuối cùng xếp bằng ngồi xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu âm thầm vận chuyển tu luyện Thanh Tâm Quyết. Đáng tiếc, tâm không tĩnh hiệu quả không tốt, nhưng so với hồi nãy vẫn tốt hơn chút, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không bước vào tẩu hỏa nhập ma là được.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Sau nửa tiếng đồng hồ.
30 cột kiếm trụ.
Tô Minh đã hấp thu hết 30 cột kiếm
trụ rồi.
Những kiếm trụ nằm ngang trên mặt chính và mặt bên của cả ngục tù kiếm trận toàn bộ đều đã bị hấp thu rồi, ngục tù kiếm trận vốn dĩ được niêm phong che phủ ngay sau đó đã mở hai bên tường ra.
Đột nhiên.
Toàn thân Tô Minh rõ ràng run lên.
Như ảo giác vậy, tựa hồ trong nháy mắt từ trong người Tô Minh phóng thích ra một mạt hương vị kiếm đạo, do quá nhanh, chợt lóe lên rồi biến mất nên không ai cảm nhận được, cũng may mắn vì không cảm nhận được, bằng không có thể sợ quá mà chết, bởi vì thứ lóe lên rồi biến mất đó là kiếm nguyên!
Đúng vậy.
Sau khi thôn phệ hoàn toàn 30 cột kiếm trụ, kiếm ý cửu Đoạn đỉnh phong của Tô Minh đã trực tiếp bước vào cấp độ kiếm nguyên.
Một bước lên trời.
Biến đổi về chất.
Chỉ có chân chính nắm chắc kiếm nguyên mới biết sự khác biệt giữa kiếm ý và kiếm nguyên.
Kiếm ý là một giọt nước, còn kiếm nguyên lại là một giọt nước lặp đi lặp lại.
Nước nhiều có thể chọc thủng đá.
Mà một giọt nước lắp đi lặp lại thậm chí có thể trực tiếp hủy diệt cả một nền văn minh.
Nói dễ hiểu một chút là khi 10 ngàn kiếm ý, 100 ngàn kiếm ý, 1 triệu kiếm ý áp súc lại với nhau, có lẽ sẽ hình thành kiếm nguyên.
Sự chênh lệch ấy có thể nói là rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.