Chương 1828
Tô Minh
30/12/2021
Ngoài ra, hỏa chủng cấp Thủy Nguyên Hỏa và kiếm nguyên cũng có thể bỏ vào trong Pháp Tắc Trường Hà. Quả thực y như một cái Bug!
Lại qua một lúc lâu, kiếm vận của Vô Lượng Kiếm bao phủ xung quanh Tô Minh dần biến mất, anh đã có được truyền thừa đầy đủ. Thực ra, Tô Minh cũng không có hấp thu cái gọi là truyền thừa kia, anh chỉ dung hợp kiếm phôi thôi, vì anh đã có kiếm đạo của mình, không cần phải học theo kiếm đạo của Vô Lượng Kiếm.
“Quả là một thanh kiếm tốt”, sau khi kiếm vận hoàn toàn tản ra, trên cổ tay Tô Minh chợt lóe lên ánh sáng, anh khẽ dùng sức…
“Keng!”
Vô Lượng kiếm lại… lại bị rút ra! Thật sự bị rút ra! Nó trông như một thanh
kiếm bình thường nằm trọn trong tay Tô Minh.
Khoảnh khắc ấy, cả tòa Vô Lượng kiếm thành như bị rút đi linh hồn, hàng tỷ kiếm đạo, kiếm vận đều tối xuống… Vô số kiếm đạo hư vô trong hư không ngút ngàn cũng bắt đầu rút lui.
Toàn bộ Vô Lượng kiếm thành chợt trở nên uể oải, mất đi số mệnh. Ngay cả vô số tinh hoa năm tháng dập dờn trong hơn 1 tỷ năm qua cũng dần biến mất.
Sắc mặt Tiêu Quân có chút khó coi, sự tham lam, ghen ghét ngập tràn trong lòng ông ta!
Không ai có thể lấy đi Vô Lượng Kiếm hết, nó là của ông ta!
Ngay sau đó, dưới hàng tỷ đôi mắt, Tô Minh bước về phía Tống Cấm Phồn.
“Chồng ơi, anh đúng là vô địch mà”, Tống Cẩm Phồn hết sức kích động, khuôn mặt tuyệt sắc ửng đỏ, mặc kệ mọi thứ xông tới, ôm chặt lấy Tô Minh, hận không thể hôn anh.
Song, chẳng mấy chốc, Tống Cấm Phồn đã bình tĩnh lại: “Chồng ơi, đi nào, em giới thiệu sư tôn với anh. Sau khi anh rút được kiếm thì chắc chắn sẽ trở thành cái đinh trong mắt người khác, giờ, người có thể bảo vệ anh chỉ có sư tôn thôi”.
Cô nói xong bèn kéo Tô Minh đi về phía Tiêu Quân.
Tô Minh cũng không từ chối, đi theo Tống Cẩm Phồn đến chỗ Tiêu Quân.
“Xin chào tiền bối”, Tô Minh bước đến trước mặt Tiêu Quân, bình tĩnh mở miệng chào hỏi.
“Đúng là bậc anh tài!”, Tiêu Quân khen, trông có vẻ rất thích người tài.
Tống Cẩm Phồn vui vẻ, ban nãy cô còn lo sư tôn sẽ nảy lòng tham với Vô Lượng Kiếm, may mà điều ấy là do cô hiểu lầm, sư tôn không phải người như vậy.
Song, Tống Cẩm Phồn vẫn để ý đến sự an toàn của Tô Minh, muốn gắn kết mối quan hệ giữa Tô Minh và Tiêu Quân cùng Vô Lượng kiếm thành, nên không khỏi mở miệng nói: “Sư tôn, tư chất kiếm đạo của anh Tô khủng bố như thế, có thể tham gia vào Vô Lượng kiếm thành không? Hay là, người nhận anh ấy là đệ tử đi!”
“Tư chất kiếm đạo của cậu Tô quá kinh khủng, tôi sợ không có tư cách và may mắn nhận cậu Tô là đệ tử”, Tiêu Quân nghiêm túc nói.
Tiêu Quân nói y như thật, trông rất có khí thế của một bậc tiền bối.
Tống Cẩm Phồn hơi thất vọng, nhưng nghĩa lại thì hình như sư tôn nói rất đúng, với tư chất kiếm đạo của anh Tô thì quả thật chẳng ai có tư cách làm sư tôn anh hết, nên cũng thôi.
“Chàng trai, cố gắng tu luyện đi, đừng chôn vùi Vô Lượng Kiếm”, Tiêu Quân lại nói, y như một diễn viên xuất sắc.
Tô Minh chỉ cười, thú vị liếc Tiêu Quân một cái.
“Tiểu sư muội, chúc mừng, Tô sư đệ thật là lợi hại”, Bạch Mộc Huyên cũng cười nói, giống như là mừng cho tiểu sư muội của mình.
Mà Trần Sắc và Tư Đồ Diên đứng cạnh đã rục rịch muốn ra tay.
Nhưng, dù là Trần Sắc hay Tư Đồ Diên thì cũng không phải thằng ngu, nên chẳng ai muốn đứng ra trước hết.
Tuy cả hai đều nắm chắc sẽ thắng, dù gì Tô Minh có mạnh cỡ nào cũng chỉ là Tiên Vương tầng chín!
Nhiêu đó thôi đã đủ rồi.
Song, cả hai đều rất giỏi che giấu, không muốn đứng ra làm chim đầu đàn.
“Anh Tư Đồ cứ thế mà nhìn người phụ nữ suýt nữa trở thành vợ chưa cưới của mình thân thiết với một người đàn ông khác như vậy à? Không tức giận sao?”, Trần Sắc thuận miệng trêu, dù đã nhỏ giọng nhưng cũng có rất nhiều người nghe thấy.
“Nghe nói tại lễ mừng thọ của Tiêu Quân tiền bối, anh Trần vừa gặp đã
thương cô Tống”, Tư Đồ Diên lập tức đốp lại một câu.
“Tôi cũng không rành về kiếm đạo”, sắc mặt Trần Sắc chợt khó coi hơn, sau đó, nghiến răng chế giễu lớn tiếng nói.
Lại qua một lúc lâu, kiếm vận của Vô Lượng Kiếm bao phủ xung quanh Tô Minh dần biến mất, anh đã có được truyền thừa đầy đủ. Thực ra, Tô Minh cũng không có hấp thu cái gọi là truyền thừa kia, anh chỉ dung hợp kiếm phôi thôi, vì anh đã có kiếm đạo của mình, không cần phải học theo kiếm đạo của Vô Lượng Kiếm.
“Quả là một thanh kiếm tốt”, sau khi kiếm vận hoàn toàn tản ra, trên cổ tay Tô Minh chợt lóe lên ánh sáng, anh khẽ dùng sức…
“Keng!”
Vô Lượng kiếm lại… lại bị rút ra! Thật sự bị rút ra! Nó trông như một thanh
kiếm bình thường nằm trọn trong tay Tô Minh.
Khoảnh khắc ấy, cả tòa Vô Lượng kiếm thành như bị rút đi linh hồn, hàng tỷ kiếm đạo, kiếm vận đều tối xuống… Vô số kiếm đạo hư vô trong hư không ngút ngàn cũng bắt đầu rút lui.
Toàn bộ Vô Lượng kiếm thành chợt trở nên uể oải, mất đi số mệnh. Ngay cả vô số tinh hoa năm tháng dập dờn trong hơn 1 tỷ năm qua cũng dần biến mất.
Sắc mặt Tiêu Quân có chút khó coi, sự tham lam, ghen ghét ngập tràn trong lòng ông ta!
Không ai có thể lấy đi Vô Lượng Kiếm hết, nó là của ông ta!
Ngay sau đó, dưới hàng tỷ đôi mắt, Tô Minh bước về phía Tống Cấm Phồn.
“Chồng ơi, anh đúng là vô địch mà”, Tống Cẩm Phồn hết sức kích động, khuôn mặt tuyệt sắc ửng đỏ, mặc kệ mọi thứ xông tới, ôm chặt lấy Tô Minh, hận không thể hôn anh.
Song, chẳng mấy chốc, Tống Cấm Phồn đã bình tĩnh lại: “Chồng ơi, đi nào, em giới thiệu sư tôn với anh. Sau khi anh rút được kiếm thì chắc chắn sẽ trở thành cái đinh trong mắt người khác, giờ, người có thể bảo vệ anh chỉ có sư tôn thôi”.
Cô nói xong bèn kéo Tô Minh đi về phía Tiêu Quân.
Tô Minh cũng không từ chối, đi theo Tống Cẩm Phồn đến chỗ Tiêu Quân.
“Xin chào tiền bối”, Tô Minh bước đến trước mặt Tiêu Quân, bình tĩnh mở miệng chào hỏi.
“Đúng là bậc anh tài!”, Tiêu Quân khen, trông có vẻ rất thích người tài.
Tống Cẩm Phồn vui vẻ, ban nãy cô còn lo sư tôn sẽ nảy lòng tham với Vô Lượng Kiếm, may mà điều ấy là do cô hiểu lầm, sư tôn không phải người như vậy.
Song, Tống Cẩm Phồn vẫn để ý đến sự an toàn của Tô Minh, muốn gắn kết mối quan hệ giữa Tô Minh và Tiêu Quân cùng Vô Lượng kiếm thành, nên không khỏi mở miệng nói: “Sư tôn, tư chất kiếm đạo của anh Tô khủng bố như thế, có thể tham gia vào Vô Lượng kiếm thành không? Hay là, người nhận anh ấy là đệ tử đi!”
“Tư chất kiếm đạo của cậu Tô quá kinh khủng, tôi sợ không có tư cách và may mắn nhận cậu Tô là đệ tử”, Tiêu Quân nghiêm túc nói.
Tiêu Quân nói y như thật, trông rất có khí thế của một bậc tiền bối.
Tống Cẩm Phồn hơi thất vọng, nhưng nghĩa lại thì hình như sư tôn nói rất đúng, với tư chất kiếm đạo của anh Tô thì quả thật chẳng ai có tư cách làm sư tôn anh hết, nên cũng thôi.
“Chàng trai, cố gắng tu luyện đi, đừng chôn vùi Vô Lượng Kiếm”, Tiêu Quân lại nói, y như một diễn viên xuất sắc.
Tô Minh chỉ cười, thú vị liếc Tiêu Quân một cái.
“Tiểu sư muội, chúc mừng, Tô sư đệ thật là lợi hại”, Bạch Mộc Huyên cũng cười nói, giống như là mừng cho tiểu sư muội của mình.
Mà Trần Sắc và Tư Đồ Diên đứng cạnh đã rục rịch muốn ra tay.
Nhưng, dù là Trần Sắc hay Tư Đồ Diên thì cũng không phải thằng ngu, nên chẳng ai muốn đứng ra trước hết.
Tuy cả hai đều nắm chắc sẽ thắng, dù gì Tô Minh có mạnh cỡ nào cũng chỉ là Tiên Vương tầng chín!
Nhiêu đó thôi đã đủ rồi.
Song, cả hai đều rất giỏi che giấu, không muốn đứng ra làm chim đầu đàn.
“Anh Tư Đồ cứ thế mà nhìn người phụ nữ suýt nữa trở thành vợ chưa cưới của mình thân thiết với một người đàn ông khác như vậy à? Không tức giận sao?”, Trần Sắc thuận miệng trêu, dù đã nhỏ giọng nhưng cũng có rất nhiều người nghe thấy.
“Nghe nói tại lễ mừng thọ của Tiêu Quân tiền bối, anh Trần vừa gặp đã
thương cô Tống”, Tư Đồ Diên lập tức đốp lại một câu.
“Tôi cũng không rành về kiếm đạo”, sắc mặt Trần Sắc chợt khó coi hơn, sau đó, nghiến răng chế giễu lớn tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.