Chương 1832
Tô Minh
30/12/2021
“Cậu Tô, cậu đúng là người tốt”, Tư Đồ Diên cảm thán nói, lúc này không những có thể đường đường chính chính đánh một trận, đường đường
chính chính lấy được kiếm Vô Lượng, mà còn có thể đường đường chính
chính giết chết Tô Minh, diệt họa về sau!
Đây không phải là người tốt thì là cái gì?
“Anh Tô, anh…”, Tống Cẩm Phồn có chút tức giận, thật sự muốn khóc rồi…
“Nhóc con, cứ tin anh là được”, Tô Minh xoa đầu Tống Cẩm Phồn rồi nói: “Đứng xa ra chút, đừng để máu dính lên người”.
Tống Cẩm Phồn cũng không biết nói
gì nữa, vừa mong đợi, vừa kỳ lạ, vừa căng thẳng, vừa lo sợ, vừa không biết phải làm thế nào, cứ run rẩy chỉ có thể đứng sang một bên.
“Nghiêm Hà, cho nên mới nói có những lúc lại kỳ diệu như vậy đó, cô không thể biết một người có thể não tàn được đến cỡ nào đâu, cũng không thể đoán được một người có thế tự đại đến mức nào”, Bạch Mộc Huyên cảm thán sâu xa nói.
Giữa sân, Tô Minh và Tư Đồ Diên mặt đối mặt, xung quanh đã có khoảng trống rồi.
Quần chúng chăm chú nhìn.
“Hừ, thú vị đấy”, cùng trong tích tắc không hề có dấu vết nào, Tô Minh lại nhìn lên phía trái không gian hư không bên trên một cái.
Có người đứng trong hư không đang quan sát anh.
Là một bà lão, một bà lão đã đạt đến cảnh giới Tiên Tổ tầng năm! Một bà lão còn cao hơn Tiêu Quân một tiểu cảnh!
“Lại nhắm vào mình rồi, có vẻ như là đến là vì mình”, Tô Minh âm thầm lẩm bẩm, trong lòng đã phán đoán ra, mặc dù khí tức nhắm vào anh của bà lão tương đối mỏng manh, mỏng manh đến mức như ảo giác vậy, đổi lại kẻ có cảnh giới Tiên Tổ tầng bốn như Tiêu Quân thì e là cũng không thể cảm nhận được, nhưng Tô Minh lại có thể nhận ra, không phải chuyện đùa, thần hồn của anh đã mở ra một cấp bậc mới, thoải mái có thể cảm nhận được.
“Dường như còn có một tia sát ý”,
Tô Minh lại lấm nhấm tự nói, anh đã phán đoán ra.
Bà lão ấn nấp trong hư không đương nhiên là bà lão Trầm Yên.
Bà lão Trầm Yên không ra mặt, không để lộ bất cứ hành tung nhỏ nào của bản thân. Lúc này chỉ đứng trong hư không quan sát kịch hay.
Nếu như Tô Minh tự tìm đến cái chết, chết trong tay Tư Đồ Diên không phải càng tốt sao? Càng đỡ tốn sức sao?
Tại đây có hình ảnh
Dù sao hắn rất chắc chắn, một chiêu thôi cũng đủ để nghiền nát con kiến đến cảnh giới Tiên Tôn cũng không phải này, cho nên, thái độ tôn trọng một chút, kiếm điếm thanh danh, không phải rất tốt sao?
“Vậy tôi ra tay nhé, anh Tư Đồ phải nghiêm túc chút đó, đừng để tôi giết trong giây lát, thực lực của tôi rất mạnh
đấy”, Tô Minh có lòng tốt nhắc nhở.
Đám người Tiêu Quân, Bạch Mộc Huyên đứng bên cạnh đều không kiềm chế được mà sắc mặt lập lòe, suýt chút nữa là bật cười thành tiếng.
Cũng đúng khoảnh khắc này…
“Sinh Mạng Lưu Phóng “, Tô Minh giơ tay lên chỉ.
Nháy mắt.
Thu nạp sinh mạng.
Lưu đày vô tận.
Vạn vật mất đi khí tức, hư không lụi tàn.
Chỉ có quầng sáng của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng bao phủ, tựa như thiên hà lướt qua trời đất, du đãng yên lặng,
Đây không phải là người tốt thì là cái gì?
“Anh Tô, anh…”, Tống Cẩm Phồn có chút tức giận, thật sự muốn khóc rồi…
“Nhóc con, cứ tin anh là được”, Tô Minh xoa đầu Tống Cẩm Phồn rồi nói: “Đứng xa ra chút, đừng để máu dính lên người”.
Tống Cẩm Phồn cũng không biết nói
gì nữa, vừa mong đợi, vừa kỳ lạ, vừa căng thẳng, vừa lo sợ, vừa không biết phải làm thế nào, cứ run rẩy chỉ có thể đứng sang một bên.
“Nghiêm Hà, cho nên mới nói có những lúc lại kỳ diệu như vậy đó, cô không thể biết một người có thể não tàn được đến cỡ nào đâu, cũng không thể đoán được một người có thế tự đại đến mức nào”, Bạch Mộc Huyên cảm thán sâu xa nói.
Giữa sân, Tô Minh và Tư Đồ Diên mặt đối mặt, xung quanh đã có khoảng trống rồi.
Quần chúng chăm chú nhìn.
“Hừ, thú vị đấy”, cùng trong tích tắc không hề có dấu vết nào, Tô Minh lại nhìn lên phía trái không gian hư không bên trên một cái.
Có người đứng trong hư không đang quan sát anh.
Là một bà lão, một bà lão đã đạt đến cảnh giới Tiên Tổ tầng năm! Một bà lão còn cao hơn Tiêu Quân một tiểu cảnh!
“Lại nhắm vào mình rồi, có vẻ như là đến là vì mình”, Tô Minh âm thầm lẩm bẩm, trong lòng đã phán đoán ra, mặc dù khí tức nhắm vào anh của bà lão tương đối mỏng manh, mỏng manh đến mức như ảo giác vậy, đổi lại kẻ có cảnh giới Tiên Tổ tầng bốn như Tiêu Quân thì e là cũng không thể cảm nhận được, nhưng Tô Minh lại có thể nhận ra, không phải chuyện đùa, thần hồn của anh đã mở ra một cấp bậc mới, thoải mái có thể cảm nhận được.
“Dường như còn có một tia sát ý”,
Tô Minh lại lấm nhấm tự nói, anh đã phán đoán ra.
Bà lão ấn nấp trong hư không đương nhiên là bà lão Trầm Yên.
Bà lão Trầm Yên không ra mặt, không để lộ bất cứ hành tung nhỏ nào của bản thân. Lúc này chỉ đứng trong hư không quan sát kịch hay.
Nếu như Tô Minh tự tìm đến cái chết, chết trong tay Tư Đồ Diên không phải càng tốt sao? Càng đỡ tốn sức sao?
Tại đây có hình ảnh
Dù sao hắn rất chắc chắn, một chiêu thôi cũng đủ để nghiền nát con kiến đến cảnh giới Tiên Tôn cũng không phải này, cho nên, thái độ tôn trọng một chút, kiếm điếm thanh danh, không phải rất tốt sao?
“Vậy tôi ra tay nhé, anh Tư Đồ phải nghiêm túc chút đó, đừng để tôi giết trong giây lát, thực lực của tôi rất mạnh
đấy”, Tô Minh có lòng tốt nhắc nhở.
Đám người Tiêu Quân, Bạch Mộc Huyên đứng bên cạnh đều không kiềm chế được mà sắc mặt lập lòe, suýt chút nữa là bật cười thành tiếng.
Cũng đúng khoảnh khắc này…
“Sinh Mạng Lưu Phóng “, Tô Minh giơ tay lên chỉ.
Nháy mắt.
Thu nạp sinh mạng.
Lưu đày vô tận.
Vạn vật mất đi khí tức, hư không lụi tàn.
Chỉ có quầng sáng của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng bao phủ, tựa như thiên hà lướt qua trời đất, du đãng yên lặng,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.