Chương 1835
Tô Minh
30/12/2021
Bồng bềnh.
Tung tóe.
Khóa chặt Tư Đồ Diên.
Kiếm nguyên?!
Những người có mặt ở đó, ngoại trừ Tống Cẩm Phồn đã biết sự thật rằng Tô Minh có kiếm nguyên ra, thì không một ai là không chấn động đến mức máu huyết đảo lộn, thần hồn kêu gào như xé rách.
Một thanh niên chưa đến 30 tuổi đã lĩnh ngộ được kiếm nguyên?
“Còn… còn là nhị đoạn?”, Tiêu Quân suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất, sợ đến mức mơ hồ mộng mị.
Bản thân ông ta chỉ có thế lĩnh ngộ được đến bán bộ kiếm nguyên… Bán bộ kiếm nguyên có thế nói là cách xa vạn dặm so với kiếm nguyên chân chính,
càng chưa nói tới kiếm nguyên nhị đoạn.
Hơn nữa, ông ta rất chắc chắn, kiếm nguyên của Tô Minh là… là kiếm nguyên đặc thù trong truyền thuyết!
Thật sự phát điên mất!
Tiêu Quân vẫn luôn tự xưng là yêu nghiệt kiếm đạo, quả thực có tư cách để kiêu ngạo, nếu như kiếm đạo không khủng bố sao có thể trở thành thành chủ của Vô Lượng kiếm thành?!
Nhưng giờ phút này, trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ – bản thân là phế vật kiếm đạo. Đúng vậy, so với Tô Minh, Tiêu Quân chính là kẻ bỏ đi trên kiếm đạo.
“Đây…”, trong hư không, bà lão Trầm Yên chết lặng, hoàn toàn chết lặng, bà ta mơ hồ dao động suy nghĩ phải giết chết Tô Minh.
Mặc dù đó là kiếm nguyên nhị đoạn, nếu bà ta bằng lòng thi triển tất cả các loại thủ đoạn ra thì cũng có thể giết chết Tô Minh.
Nhưng vấn đề là, một người thanh niên chưa đến 30 tuổi mà đã lĩnh ngộ được kiếm nguyên nhị đoạn. Hơn nữa, người này đến từ nền văn minh cấp một, điều kiện tu luyện võ đạo rất kém, dưới tình huống như vậy, yêu nghiệt đến cấp độ này, dường như… dường như có thể xứng với cô chủ Chỉ Tình rồi!
Nguyên nhân lớn nhất mà chủ nhân muốn giết chết Tô Minh là vì cho rằng Tô Minh không xứng với cô chủ Chỉ Tình, mà cô chủ Chỉ Tinh lại rất chung tình với Tô Minh, không thể thoát ra được, ảnh hưởng đến võ đạo sao?
Nếu như Tô Minh có thể xứng đáng, vậy thì việc này…
Có cần thiết phải chia rẽ đôi uyên ương nữa không?
Bà lão Trầm Yên chỉ do dự trong chốc lát, sau đó dùng chú đưa tin liên lạc với chủ nhân – Nam Phượng Vân, chủ nhân văn minh của nền văn minh Nam Khải.
Nền văn minh Nam Khải là một nền văn minh siêu cấp có lịch sử trên 10 tỷ năm rồi, chính là bá chủ trong các nền văn minh cấp ba, bản thân Nam Phượng Vân đã từng ngồi ở vị trí minh chủ liên minh các nền văn minh cấp ba.
Nam Phượng Vân đương nhiên cũng chính là mẹ của Trần Chỉ Tinh.
Khi bà lão Trầm Yên liên lạc với Nam Phượng Vân, Tư Đồ Diên lại thất thố hét lên: “Dừng!! Dừng lại!”
Thanh âm xé rách, có chút tuyệt
vọng.
Lông tóc toàn thân dựng ngược lên.
Kinh hãi đến cực điểm.
Bởi vì, hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng hương vị cái chết đang tới gần.
Tư Đồ Diên sợ tới mức trái tim có cảm giác như bị chôn vùi, đối phương lại… lại nắm trong tay kiếm nguyên đặc thù nhị đoạn, hắn ta… hắn ta thật sự điên rồi!
Tư Đồ Diên run cầm cập, hít thở không thông, bất giác muốn cầu xin tha mạng.
Đáng tiếc.
Tô Minh mặt không cảm xúc.
Chỉ có giết.
Phong mang kiếm nguyên nhị đoạn đó hướng về phía Tư Đồ Diên mà tới, cũng không hề có bất cứ dấu hiệu thu kiếm nào.
Anh muốn khiêu chiến thì khiêu chiến, muốn dừng lại là dừng lại sao? Ha ha…
“Tôi là học viên của học viện Kỷ Nguyên, cậu…”, Tư Đồ Diên gào lên, giọng nói khàn đục, ánh mắt đỏ ngầu.
Hương vị tử thần quá rõ ràng rồi.
Tung tóe.
Khóa chặt Tư Đồ Diên.
Kiếm nguyên?!
Những người có mặt ở đó, ngoại trừ Tống Cẩm Phồn đã biết sự thật rằng Tô Minh có kiếm nguyên ra, thì không một ai là không chấn động đến mức máu huyết đảo lộn, thần hồn kêu gào như xé rách.
Một thanh niên chưa đến 30 tuổi đã lĩnh ngộ được kiếm nguyên?
“Còn… còn là nhị đoạn?”, Tiêu Quân suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất, sợ đến mức mơ hồ mộng mị.
Bản thân ông ta chỉ có thế lĩnh ngộ được đến bán bộ kiếm nguyên… Bán bộ kiếm nguyên có thế nói là cách xa vạn dặm so với kiếm nguyên chân chính,
càng chưa nói tới kiếm nguyên nhị đoạn.
Hơn nữa, ông ta rất chắc chắn, kiếm nguyên của Tô Minh là… là kiếm nguyên đặc thù trong truyền thuyết!
Thật sự phát điên mất!
Tiêu Quân vẫn luôn tự xưng là yêu nghiệt kiếm đạo, quả thực có tư cách để kiêu ngạo, nếu như kiếm đạo không khủng bố sao có thể trở thành thành chủ của Vô Lượng kiếm thành?!
Nhưng giờ phút này, trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ – bản thân là phế vật kiếm đạo. Đúng vậy, so với Tô Minh, Tiêu Quân chính là kẻ bỏ đi trên kiếm đạo.
“Đây…”, trong hư không, bà lão Trầm Yên chết lặng, hoàn toàn chết lặng, bà ta mơ hồ dao động suy nghĩ phải giết chết Tô Minh.
Mặc dù đó là kiếm nguyên nhị đoạn, nếu bà ta bằng lòng thi triển tất cả các loại thủ đoạn ra thì cũng có thể giết chết Tô Minh.
Nhưng vấn đề là, một người thanh niên chưa đến 30 tuổi mà đã lĩnh ngộ được kiếm nguyên nhị đoạn. Hơn nữa, người này đến từ nền văn minh cấp một, điều kiện tu luyện võ đạo rất kém, dưới tình huống như vậy, yêu nghiệt đến cấp độ này, dường như… dường như có thể xứng với cô chủ Chỉ Tình rồi!
Nguyên nhân lớn nhất mà chủ nhân muốn giết chết Tô Minh là vì cho rằng Tô Minh không xứng với cô chủ Chỉ Tình, mà cô chủ Chỉ Tinh lại rất chung tình với Tô Minh, không thể thoát ra được, ảnh hưởng đến võ đạo sao?
Nếu như Tô Minh có thể xứng đáng, vậy thì việc này…
Có cần thiết phải chia rẽ đôi uyên ương nữa không?
Bà lão Trầm Yên chỉ do dự trong chốc lát, sau đó dùng chú đưa tin liên lạc với chủ nhân – Nam Phượng Vân, chủ nhân văn minh của nền văn minh Nam Khải.
Nền văn minh Nam Khải là một nền văn minh siêu cấp có lịch sử trên 10 tỷ năm rồi, chính là bá chủ trong các nền văn minh cấp ba, bản thân Nam Phượng Vân đã từng ngồi ở vị trí minh chủ liên minh các nền văn minh cấp ba.
Nam Phượng Vân đương nhiên cũng chính là mẹ của Trần Chỉ Tinh.
Khi bà lão Trầm Yên liên lạc với Nam Phượng Vân, Tư Đồ Diên lại thất thố hét lên: “Dừng!! Dừng lại!”
Thanh âm xé rách, có chút tuyệt
vọng.
Lông tóc toàn thân dựng ngược lên.
Kinh hãi đến cực điểm.
Bởi vì, hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng hương vị cái chết đang tới gần.
Tư Đồ Diên sợ tới mức trái tim có cảm giác như bị chôn vùi, đối phương lại… lại nắm trong tay kiếm nguyên đặc thù nhị đoạn, hắn ta… hắn ta thật sự điên rồi!
Tư Đồ Diên run cầm cập, hít thở không thông, bất giác muốn cầu xin tha mạng.
Đáng tiếc.
Tô Minh mặt không cảm xúc.
Chỉ có giết.
Phong mang kiếm nguyên nhị đoạn đó hướng về phía Tư Đồ Diên mà tới, cũng không hề có bất cứ dấu hiệu thu kiếm nào.
Anh muốn khiêu chiến thì khiêu chiến, muốn dừng lại là dừng lại sao? Ha ha…
“Tôi là học viên của học viện Kỷ Nguyên, cậu…”, Tư Đồ Diên gào lên, giọng nói khàn đục, ánh mắt đỏ ngầu.
Hương vị tử thần quá rõ ràng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.