Chương 1860
Tô Minh
30/12/2021
Tiếp đó.
Dưới sự kinh hoàng của hàng trăm nghìn người.
“Huyết Sát Bàn Sơn”, Đồ Kỳ rống lên dữ dội, hai tay đưa lên trời.
Huyết khí như cái lồng bao trùm toàn bộ Thiên Nhẫn Tông.
Ầm ầm ầm…
Tiếng nổ và gầm rú vang lên giống như bầu trời sắp sập xuống.
ở phía xa, trên đỉnh núi cao nhất của Thiên Nhẫn Tông, núi Lăng Sát Phong đột nhiên run lên, cả ngọn núi cao hơn 100,000 mét bất ngờ bay ra khỏi bầu trời.
Cả ngọn núi được vận chuyển bởi khí huyết vô biên.
Thật là sốc tận óc.
Đột nhiên, cả bay đến bên cạnh Đồ Kỳ.
Ngọn núi không chỉ đơn giản như vậy, mà trên đó còn vô số dòng máu và đường văn bao trùm lên đó, làm cho toàn bộ thân núi khí huyết vô tận.
“Bổn tọa…”, dùng ngọn núi này chắn trước người, Đồ Kỳ tự tin ngẩng đầu lên, lúc này mới hung ác thở ra một hơi.
Ông ta muốn nói điều gì đó.
Nhưng lời vẫn chưa kịp nói ra thì.
“Phụt!”
Một âm thanh sắc nét vang lên.
Đột nhiên xé toạc thiên địa, cắt đứt hư không, xé nát màng nhĩ của mọi
người.
Đồng thời.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đỉnh núi tròn trịa, cao chót vót và tràn ngập sát khí kia đột ngột bị cắt lìa khỏi thân núi.
Bị một kiếm của Tô Minh cắt đứt lìa.
Nó như một thanh gươm sắc bén chặt vào cây măng non vậy.
Chỉ như vậy mà thôi.
“Ông muốn nói gì?”, Tô Minh thờ ơ hỏi trong không gian im lặng đầy chết chóc.
Đồ Kỳ đúng là có lời muốn nói.
Muốn cầu xin hoặc tuyệt vọng, mắng chửi nguyền rủa đe dọa…
Tuy nhiên…
Còn cơ hội nói không?
Không có!
Trong khoảnh khắc đầu tiên sau khi mũi kiếm của Tô Minh xuất hiện cắt đứt ngọn núi của ông ta, có lẽ còn chưa cần dùng đến 1 cái hít thở thì nó đã cắt qua cổ họng ông ta.
Đồ Kỳ vô thức ôm cổ mình…
Nhưng, máu tươi vẫn tràn qua các ngón tay ông ta.
Màu máu đỏ tươi.
Rất bất mắt.
Đồ Kỳ trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cực kỳ không cam lòng.
Ông ta là Đồ Kỳ, từ khi luyện võ đã nổi tiếng yêu nghiệt và tàn bạo, nổi tiếng trong liên minh nền văn minh cấp 3, Thiên Nhẫn Tông cũng ngày càng thịnh vượng dưới sự lãnh đạo của ông ta.
Không hề khoa trương mà nói rằng, ông ta là tông chủ vĩ đại nhất của Thiên Nhẫn Tông, ông ta không ít lần vọng tưởng mình có thế đưa Thiên Nhẫn Tông trở thành nền văn minh cấp 4.
Dã tâm của ông ta cực kỳ lớn, thực lực và thiên phú của ông ta xứng đáng với tham vọng đó.
Ồng ta vẫn chưa đến 100 triệu tuổi, vẫn còn rất trẻ. Còn có một cuộc sống dài vô tận để đạt được những hoài bão và mục tiêu mà mình mong muốn.
Nhưng bây giờ…
Chết!
Cái chết đến rất đột ngột.
Cái chết gọn gàng và sạch sẽ.
Sao ông ta có thế cam tâm cơ chứ.
Cho tới lúc chết, ông ta vẫn không thể tin rằng một kiếm của người thanh niên đến từ trái đất này lại có thể sắc bén như vậy. ông ta đã xuất ra hàng trăm chiêu, đã dùng đến những con át chủ bài mạnh nhất, còn rời cả núi để tấn công rồi, vậy mà…
Thậm chí, ông ta có thể cảm nhận rõ ràng, mình không đơn giản chỉ bị chém đứt cổ họng không thôi, đến linh hồn và kiếm nguyên đều bị tiêu tan.
Chết một cách triệt để.
Một giây sau…
Ầm!!!
Sức sống hoàn toàn bị cạn kiệt, thân thể Đồ Kỳ nổ tung.
Dưới sự kinh hoàng của hàng trăm nghìn người.
“Huyết Sát Bàn Sơn”, Đồ Kỳ rống lên dữ dội, hai tay đưa lên trời.
Huyết khí như cái lồng bao trùm toàn bộ Thiên Nhẫn Tông.
Ầm ầm ầm…
Tiếng nổ và gầm rú vang lên giống như bầu trời sắp sập xuống.
ở phía xa, trên đỉnh núi cao nhất của Thiên Nhẫn Tông, núi Lăng Sát Phong đột nhiên run lên, cả ngọn núi cao hơn 100,000 mét bất ngờ bay ra khỏi bầu trời.
Cả ngọn núi được vận chuyển bởi khí huyết vô biên.
Thật là sốc tận óc.
Đột nhiên, cả bay đến bên cạnh Đồ Kỳ.
Ngọn núi không chỉ đơn giản như vậy, mà trên đó còn vô số dòng máu và đường văn bao trùm lên đó, làm cho toàn bộ thân núi khí huyết vô tận.
“Bổn tọa…”, dùng ngọn núi này chắn trước người, Đồ Kỳ tự tin ngẩng đầu lên, lúc này mới hung ác thở ra một hơi.
Ông ta muốn nói điều gì đó.
Nhưng lời vẫn chưa kịp nói ra thì.
“Phụt!”
Một âm thanh sắc nét vang lên.
Đột nhiên xé toạc thiên địa, cắt đứt hư không, xé nát màng nhĩ của mọi
người.
Đồng thời.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đỉnh núi tròn trịa, cao chót vót và tràn ngập sát khí kia đột ngột bị cắt lìa khỏi thân núi.
Bị một kiếm của Tô Minh cắt đứt lìa.
Nó như một thanh gươm sắc bén chặt vào cây măng non vậy.
Chỉ như vậy mà thôi.
“Ông muốn nói gì?”, Tô Minh thờ ơ hỏi trong không gian im lặng đầy chết chóc.
Đồ Kỳ đúng là có lời muốn nói.
Muốn cầu xin hoặc tuyệt vọng, mắng chửi nguyền rủa đe dọa…
Tuy nhiên…
Còn cơ hội nói không?
Không có!
Trong khoảnh khắc đầu tiên sau khi mũi kiếm của Tô Minh xuất hiện cắt đứt ngọn núi của ông ta, có lẽ còn chưa cần dùng đến 1 cái hít thở thì nó đã cắt qua cổ họng ông ta.
Đồ Kỳ vô thức ôm cổ mình…
Nhưng, máu tươi vẫn tràn qua các ngón tay ông ta.
Màu máu đỏ tươi.
Rất bất mắt.
Đồ Kỳ trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cực kỳ không cam lòng.
Ông ta là Đồ Kỳ, từ khi luyện võ đã nổi tiếng yêu nghiệt và tàn bạo, nổi tiếng trong liên minh nền văn minh cấp 3, Thiên Nhẫn Tông cũng ngày càng thịnh vượng dưới sự lãnh đạo của ông ta.
Không hề khoa trương mà nói rằng, ông ta là tông chủ vĩ đại nhất của Thiên Nhẫn Tông, ông ta không ít lần vọng tưởng mình có thế đưa Thiên Nhẫn Tông trở thành nền văn minh cấp 4.
Dã tâm của ông ta cực kỳ lớn, thực lực và thiên phú của ông ta xứng đáng với tham vọng đó.
Ồng ta vẫn chưa đến 100 triệu tuổi, vẫn còn rất trẻ. Còn có một cuộc sống dài vô tận để đạt được những hoài bão và mục tiêu mà mình mong muốn.
Nhưng bây giờ…
Chết!
Cái chết đến rất đột ngột.
Cái chết gọn gàng và sạch sẽ.
Sao ông ta có thế cam tâm cơ chứ.
Cho tới lúc chết, ông ta vẫn không thể tin rằng một kiếm của người thanh niên đến từ trái đất này lại có thể sắc bén như vậy. ông ta đã xuất ra hàng trăm chiêu, đã dùng đến những con át chủ bài mạnh nhất, còn rời cả núi để tấn công rồi, vậy mà…
Thậm chí, ông ta có thể cảm nhận rõ ràng, mình không đơn giản chỉ bị chém đứt cổ họng không thôi, đến linh hồn và kiếm nguyên đều bị tiêu tan.
Chết một cách triệt để.
Một giây sau…
Ầm!!!
Sức sống hoàn toàn bị cạn kiệt, thân thể Đồ Kỳ nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.