Chương 1868
Tô Minh
30/12/2021
Rất nhiều cung phụng tuổi nghề cao có mặt ở đó đều tận tâm tận
lực một nghìn năm cũng chỉ có thể có được một nhánh tiên nguyên mạch cực phấm mà thôi!
Mà một mình Lam Tuyết trong tay đã có 137 đạo tiên nguyên mạch cực phẩm, đây đúng là điên mà!
Không ai nghi ngờ Lam Tuyết đang chém gió, nguyên nhân rất đơn giản, thiên phú kinh doanh của Lam Tuyết quá khủng bố, thân làm thiếu hội trưởng của thương hội Vạn Bảo, đương nhiên cô cũng có việc làm ăn cá nhân riêng, việc làm ăn độc lập của cô cũng tiền vào như nước là cái chắc.
“Ngoài ra, có lẽ các vị đều đã nghe được tin đồn, hai năm trước Lam Tuyết có được một trận pháp môn độc lập, hai năm nay Lam Tuyết đã mời rất nhiều thầy trận pháp tới để nghiên cứu trận pháp môn đó, cuối cùng cũng đã tìm ra, trận pháp môn độc lập đó chính là lối vào một bí cảnh. Dựa trên trận tầng và pháp nhãn của trận pháp môn độc lập đó để tính toán bước đầu thì bí cảnh nơi liên thông cũng là một bí cảnh ít nhất đạt đến nền văn minh cấp bốn. Trưởng lão và cung phụng nào đồng ý đi cùng Lam Tuyết tới học viện Kỷ Nguyên đế đòi lại công bằng cho chồng tôi thì đều có thể vào trong bí cảnh đó”, Lam Tuyết tiếp tục nói.
Ngay lập tức bầu không khí trong sảnh Vạn Bảo càng lúc càng quỷ dị.
Rất nhiều cung phụng và trưởng lão thậm chí đều có chút khí tức mập mờ, cực kỳ thèm muốn.
Lam Tuyết đã lấy hết vốn liếng ra rồi!
Mặc dù, tới học viện Kỷ Nguyên đòi lại công đạo nhìn thế nào cũng đều là đi vào chỗ chết.
Nhưng nếu như thù lao quá đỗi nghịch thiên thì vẫn có người chấp nhận chịu nguy hiểm!
Sau vài lượt hô hấp…
“Lão hủ Triệu Định nguyện cùng đi với thiếu hội trưởng tới học viện Kỷ Nguyên đòi lại công bằng”, một vị lão giả lưng đã hơi còng đứng lên. Đừng thấy ông ta rất già rồi mà coi thường, chính là cảnh giới Tiên Tổ tầng một người thật việc thật đó.
Có điều, khí tức đã quá sa sút, tràn ngập tử khí, rõ ràng thọ nguyên cũng sắp tận rồi, cũng chính vì vậy nên mới dám liều mạng.
Thọ nguyên của ông ta sắp tận, muốn sống tiếp thì võ đạo phải tịnh tiến thêm, nhưng muốn tịnh tiến thì cần cái gì? Không gì khác ngoài tài nguyên võ đạo đỉnh cấp nhất, điểm này, Lam Tuyết có thể cho ông ta.
“Lão hủ Chu Phương đồng ý cùng với thiếu hội trưởng tới học viện Kỷ Nguyên đòi lại công đạo”, lại một vị lão giả nữa đứng ra, ngưng giọng nói.
Tiếp theo đó, đại khái có khoảng bảy tám vị trưởng lão và cung phụng đứng ra. Những người khác thì xin ra về trong sự do dự.
“Việc không thể chậm trễ, lập tức lên đường”, Lam Tuyết nghiêm túc nói.
Trong lúc nói chuyện, cô đột nhiên vung tay lên điểm, lập tức, bảy tám cái nhẫn không gian bay đến trước mặt đám người Triệu Định, Chu Phương.
Trong nhẫn không gian, mỗi người có ba đạo tiên nguyên mạch cực phẩm.
“Đây chỉ là một phần nhỏ tiền cọc trước!”, giọng nói của Lam Tuyết lớn hơn ba phần.
Đám người Triệu Định có chút hưng phấn.
Lam Tuyết xuống tay quá hào phóng rồi, thậm chí còn hơi khoa trương.
Sự sợ hãi đối với học viện Kỷ Nguyên cũng bớt đi ba phần.
“Cô chủ…”, Tiêu Tiêu vẫn muốn khuyên gì đó.
“Tiêu Tiêu, cô ở lại thương hội Vạn Bảo”, Lam Tuyết không khỏi dặn dò, tiếp theo, thân hình cô lóe lên, đã tiến vào hư không, ý chí báo thù quá đỗi bức thiết.
Bảy tám người Triệu Định, Chu Phương cũng vội vàng đi theo Lam Tuyết, tiến vào hư không. Hướng về phía học viện Kỷ Nguyên mà đi.
“Cô chủ, việc này… việc này…”, Tiêu Tiêu ở lại thương hội Vạn Bảo, mặt cắt không được giọt máu, thất thần chán nản. Cô chủ từ trước tới nay luôn tính toán kỹ càng, trước giờ đều cực kỳ lý trí thông minh,
Tại đây có hình ảnh
Mà một mình Lam Tuyết trong tay đã có 137 đạo tiên nguyên mạch cực phẩm, đây đúng là điên mà!
Không ai nghi ngờ Lam Tuyết đang chém gió, nguyên nhân rất đơn giản, thiên phú kinh doanh của Lam Tuyết quá khủng bố, thân làm thiếu hội trưởng của thương hội Vạn Bảo, đương nhiên cô cũng có việc làm ăn cá nhân riêng, việc làm ăn độc lập của cô cũng tiền vào như nước là cái chắc.
“Ngoài ra, có lẽ các vị đều đã nghe được tin đồn, hai năm trước Lam Tuyết có được một trận pháp môn độc lập, hai năm nay Lam Tuyết đã mời rất nhiều thầy trận pháp tới để nghiên cứu trận pháp môn đó, cuối cùng cũng đã tìm ra, trận pháp môn độc lập đó chính là lối vào một bí cảnh. Dựa trên trận tầng và pháp nhãn của trận pháp môn độc lập đó để tính toán bước đầu thì bí cảnh nơi liên thông cũng là một bí cảnh ít nhất đạt đến nền văn minh cấp bốn. Trưởng lão và cung phụng nào đồng ý đi cùng Lam Tuyết tới học viện Kỷ Nguyên đế đòi lại công bằng cho chồng tôi thì đều có thể vào trong bí cảnh đó”, Lam Tuyết tiếp tục nói.
Ngay lập tức bầu không khí trong sảnh Vạn Bảo càng lúc càng quỷ dị.
Rất nhiều cung phụng và trưởng lão thậm chí đều có chút khí tức mập mờ, cực kỳ thèm muốn.
Lam Tuyết đã lấy hết vốn liếng ra rồi!
Mặc dù, tới học viện Kỷ Nguyên đòi lại công đạo nhìn thế nào cũng đều là đi vào chỗ chết.
Nhưng nếu như thù lao quá đỗi nghịch thiên thì vẫn có người chấp nhận chịu nguy hiểm!
Sau vài lượt hô hấp…
“Lão hủ Triệu Định nguyện cùng đi với thiếu hội trưởng tới học viện Kỷ Nguyên đòi lại công bằng”, một vị lão giả lưng đã hơi còng đứng lên. Đừng thấy ông ta rất già rồi mà coi thường, chính là cảnh giới Tiên Tổ tầng một người thật việc thật đó.
Có điều, khí tức đã quá sa sút, tràn ngập tử khí, rõ ràng thọ nguyên cũng sắp tận rồi, cũng chính vì vậy nên mới dám liều mạng.
Thọ nguyên của ông ta sắp tận, muốn sống tiếp thì võ đạo phải tịnh tiến thêm, nhưng muốn tịnh tiến thì cần cái gì? Không gì khác ngoài tài nguyên võ đạo đỉnh cấp nhất, điểm này, Lam Tuyết có thể cho ông ta.
“Lão hủ Chu Phương đồng ý cùng với thiếu hội trưởng tới học viện Kỷ Nguyên đòi lại công đạo”, lại một vị lão giả nữa đứng ra, ngưng giọng nói.
Tiếp theo đó, đại khái có khoảng bảy tám vị trưởng lão và cung phụng đứng ra. Những người khác thì xin ra về trong sự do dự.
“Việc không thể chậm trễ, lập tức lên đường”, Lam Tuyết nghiêm túc nói.
Trong lúc nói chuyện, cô đột nhiên vung tay lên điểm, lập tức, bảy tám cái nhẫn không gian bay đến trước mặt đám người Triệu Định, Chu Phương.
Trong nhẫn không gian, mỗi người có ba đạo tiên nguyên mạch cực phẩm.
“Đây chỉ là một phần nhỏ tiền cọc trước!”, giọng nói của Lam Tuyết lớn hơn ba phần.
Đám người Triệu Định có chút hưng phấn.
Lam Tuyết xuống tay quá hào phóng rồi, thậm chí còn hơi khoa trương.
Sự sợ hãi đối với học viện Kỷ Nguyên cũng bớt đi ba phần.
“Cô chủ…”, Tiêu Tiêu vẫn muốn khuyên gì đó.
“Tiêu Tiêu, cô ở lại thương hội Vạn Bảo”, Lam Tuyết không khỏi dặn dò, tiếp theo, thân hình cô lóe lên, đã tiến vào hư không, ý chí báo thù quá đỗi bức thiết.
Bảy tám người Triệu Định, Chu Phương cũng vội vàng đi theo Lam Tuyết, tiến vào hư không. Hướng về phía học viện Kỷ Nguyên mà đi.
“Cô chủ, việc này… việc này…”, Tiêu Tiêu ở lại thương hội Vạn Bảo, mặt cắt không được giọt máu, thất thần chán nản. Cô chủ từ trước tới nay luôn tính toán kỹ càng, trước giờ đều cực kỳ lý trí thông minh,
Tại đây có hình ảnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.