Chương 1882
Tô Minh
30/12/2021
Nguyên tắc…
Đây vốn là nguyên tắc của Tô Minh, không chiếm không của ai thứ gì.
Nhường đối phương một chiêu, sau đó sẽ dốc hết sức lực, sẽ không kiêng kị chút gì nữa.
Đây cũng là lý do lớn nhất giúp Tô Minh làm chủ được tư tưởng và quan niệm võ đạo của mình.
Lời nói vừa dứt thì tất cả mọi người đều vô cùng chấn động…
Nhường một chiêu ư?
Giữa các cường giả siêu cấp thì người nào ra tay trước sẽ chiếm ưu thế, chứ đừng nói là nhường một chiêu?
Nhường một chiêu thì chẳng khác nào chờ chết, có thể né tránh, có thể bị động phòng ngự nhưng không thể đối kháng lại.
Nhường một chiêu như này, đối với cao thủ mà nói thì đúng là đòn chí mạng.
Toàn bộ lãnh đạo và học viên của học viện Kỷ Nguyên lúc này đều không kìm nổi mà giật giật khóe mắt. Họ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, nghĩ mãi không ra, rốt cuộc thằng nhóc này tự đại quá hay là não úng nước nữa?
“Cũng được…”, Bàng Hoành cũng không từ chối, trong đầu lúc này chỉ có một ý nghĩ là giết chết Tô Minh.
Trong chớp mắt…
“Bụp!”, trong tay hắn ta xuất hiện một thanh đoản đao.
Mặc dù là đoản đao nhưng Bàng Hoành cầm trong tay nhất thời như khóa chặt tất cả, hàm chứa hàng tỷ đao nguyên.
Đao nguyên nhất là đao nguyên Nhất Đoạn đỉnh phong là hiếm gặp nhất.
Điều khủng khiếp nhất chính là cấp bậc của đoản đao này là chí bảo cấp bậc Thủy Nguyên, còn là hạng trung phẩm. Một binh khí ở cấp bậc này, kế cả ở trong học viện Kỷ Nguyên cũng là vô cùng hiếm gặp.
Có thể thấy rõ, từng đường đao lôi đập lên trên đoản đao khiến người ta cảm thấy đầu óc tê dại.
Nhưng… Từng đường đao lôi này lại là đao lôi hư vô trong truyền thuyết.
Đao lôi này phải tu luyện cực độ mới được. Sau một thời gian tu luyện thì ý cảnh đều đi theo hướng sát phạt như đao lôi, đao hỏa.
Bàng Hoành không chỉ thi triển ra đao lôi, còn là đao lôi hư vô ở cấp bậc cao hơn. Hắn ta có thể làm chủ tốc độ, vô cùng hữu dụng.
Đây vẫn chưa phải cực hạn!
“Thiên Địa Huyền Linh Biến!”, Bàng Hoành nắm đoản đao trong tay rồi hét lớn một tiếng, toàn thân co giật, có thể nhìn thấy rõ vẻ chấn động trong đôi mắt của hắn ta. Có thể thấy rõ, thân người của hắn ta như mọc mảnh vảy, từng mảnh như hình lá liễu, hàn quang lấp lánh bao trùm khắp người.
Cùng với lớp vảy này bao trùm, rõ ràng khí tức toàn thân Bàng Hoành như được tăng lên gấp đôi, dường như khí tức được tinh luyện trong suốt tỷ năm.
Bàng Hoành lúc này dường như hợp nhất với đoản đao trong tay, đao nhập tâm, đao nhập thần hồn.
Người và đao hợp nhất hoàn toàn tự nhiên.
Đây được coi là cảnh giới đỉnh cao trong đao đạo.
Lúc này, kể cả là lãnh đạo và đệ tử trong học viện Kỷ Nguyên quen biết Bàng Hoành thì đều có chút chấn động. Họ hoàn toàn không thể ngờ, Bàng Hoành lại ấn mình sâu đến thế.
Lúc bình thường ở trong học viện, Bàng Hoành đâu có thể hiện ra như vậy…
Nếu để lộ ra, chỉ e là không chỉ xếp hạng ở thứ 73 trên bảng xếp hạng trong nội viện, mà thậm chí có thể là xếp thứ 30 thậm chí là 20 chăng?
“Hiện giờ anh có muốn thay đổi chủ ý không?”, Bàng Hoành hỏi: “Anh có thể không cần nhường một chiêu đâu”.
“Tôi nhường anh đấy! Anh có thể ra tay!”, Tô Minh thản nhiên nói, không do dự gì mà lập tức từ chối. Còn Bàng Hoành thì vẫn có chút kinh ngạc.
“Nếu đã muốn chết thì tôi sẽ tiễn anh”, Bàng Hoành nói với giọng khàn khàn, cánh tay khẽ cử động, vô số tiếng gào thét phức tạp vang lên.
Trong chớp mắt, đao quang trong đoản đao như chấn động đất trời.
Đây vốn là nguyên tắc của Tô Minh, không chiếm không của ai thứ gì.
Nhường đối phương một chiêu, sau đó sẽ dốc hết sức lực, sẽ không kiêng kị chút gì nữa.
Đây cũng là lý do lớn nhất giúp Tô Minh làm chủ được tư tưởng và quan niệm võ đạo của mình.
Lời nói vừa dứt thì tất cả mọi người đều vô cùng chấn động…
Nhường một chiêu ư?
Giữa các cường giả siêu cấp thì người nào ra tay trước sẽ chiếm ưu thế, chứ đừng nói là nhường một chiêu?
Nhường một chiêu thì chẳng khác nào chờ chết, có thể né tránh, có thể bị động phòng ngự nhưng không thể đối kháng lại.
Nhường một chiêu như này, đối với cao thủ mà nói thì đúng là đòn chí mạng.
Toàn bộ lãnh đạo và học viên của học viện Kỷ Nguyên lúc này đều không kìm nổi mà giật giật khóe mắt. Họ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, nghĩ mãi không ra, rốt cuộc thằng nhóc này tự đại quá hay là não úng nước nữa?
“Cũng được…”, Bàng Hoành cũng không từ chối, trong đầu lúc này chỉ có một ý nghĩ là giết chết Tô Minh.
Trong chớp mắt…
“Bụp!”, trong tay hắn ta xuất hiện một thanh đoản đao.
Mặc dù là đoản đao nhưng Bàng Hoành cầm trong tay nhất thời như khóa chặt tất cả, hàm chứa hàng tỷ đao nguyên.
Đao nguyên nhất là đao nguyên Nhất Đoạn đỉnh phong là hiếm gặp nhất.
Điều khủng khiếp nhất chính là cấp bậc của đoản đao này là chí bảo cấp bậc Thủy Nguyên, còn là hạng trung phẩm. Một binh khí ở cấp bậc này, kế cả ở trong học viện Kỷ Nguyên cũng là vô cùng hiếm gặp.
Có thể thấy rõ, từng đường đao lôi đập lên trên đoản đao khiến người ta cảm thấy đầu óc tê dại.
Nhưng… Từng đường đao lôi này lại là đao lôi hư vô trong truyền thuyết.
Đao lôi này phải tu luyện cực độ mới được. Sau một thời gian tu luyện thì ý cảnh đều đi theo hướng sát phạt như đao lôi, đao hỏa.
Bàng Hoành không chỉ thi triển ra đao lôi, còn là đao lôi hư vô ở cấp bậc cao hơn. Hắn ta có thể làm chủ tốc độ, vô cùng hữu dụng.
Đây vẫn chưa phải cực hạn!
“Thiên Địa Huyền Linh Biến!”, Bàng Hoành nắm đoản đao trong tay rồi hét lớn một tiếng, toàn thân co giật, có thể nhìn thấy rõ vẻ chấn động trong đôi mắt của hắn ta. Có thể thấy rõ, thân người của hắn ta như mọc mảnh vảy, từng mảnh như hình lá liễu, hàn quang lấp lánh bao trùm khắp người.
Cùng với lớp vảy này bao trùm, rõ ràng khí tức toàn thân Bàng Hoành như được tăng lên gấp đôi, dường như khí tức được tinh luyện trong suốt tỷ năm.
Bàng Hoành lúc này dường như hợp nhất với đoản đao trong tay, đao nhập tâm, đao nhập thần hồn.
Người và đao hợp nhất hoàn toàn tự nhiên.
Đây được coi là cảnh giới đỉnh cao trong đao đạo.
Lúc này, kể cả là lãnh đạo và đệ tử trong học viện Kỷ Nguyên quen biết Bàng Hoành thì đều có chút chấn động. Họ hoàn toàn không thể ngờ, Bàng Hoành lại ấn mình sâu đến thế.
Lúc bình thường ở trong học viện, Bàng Hoành đâu có thể hiện ra như vậy…
Nếu để lộ ra, chỉ e là không chỉ xếp hạng ở thứ 73 trên bảng xếp hạng trong nội viện, mà thậm chí có thể là xếp thứ 30 thậm chí là 20 chăng?
“Hiện giờ anh có muốn thay đổi chủ ý không?”, Bàng Hoành hỏi: “Anh có thể không cần nhường một chiêu đâu”.
“Tôi nhường anh đấy! Anh có thể ra tay!”, Tô Minh thản nhiên nói, không do dự gì mà lập tức từ chối. Còn Bàng Hoành thì vẫn có chút kinh ngạc.
“Nếu đã muốn chết thì tôi sẽ tiễn anh”, Bàng Hoành nói với giọng khàn khàn, cánh tay khẽ cử động, vô số tiếng gào thét phức tạp vang lên.
Trong chớp mắt, đao quang trong đoản đao như chấn động đất trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.