Chương 1884
Tô Minh
30/12/2021
Nhường một chiêu là không tấn công mà chỉ né tránh hoặc phòng ngự thì dùng bia Huyền Diệu là thích hợp nhất. Song, Tô Minh có hơi thất vọng,
còn tưởng rằng Bàng Hoành mạnh lắm, vừa hay thử giới hạn phòng ngự của
bia Huyền Diệu mới đạt tới cấp Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm đến đâu.
Nhưng, hình như đòn tấn công của hắn ta hơi yếu, e rằng không thể ép bia Huyền Diệu phát huy đến cực hạn.
Khi bia Huyền Diệu xuất hiện, rồi chắn trước mặt Tô Minh, nhiều người đều trợn to hai mắt, họ đã thấy gì? Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm? Điều này…
Dù là ở học viện Kỷ Nguyên cũng không có mấy món Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm nữa là! Hèn chi, tên đó có tự tin nhường một chiêu. Có bảo vật đó thì còn lo gì nữa!
“Ỷ vào có bảo vật à? Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm cũng chưa chắc có thể chống cự được đâu”, Bàng Hoành thầm nghĩ, ánh mắt sáng lấp lánh.
Cùng lúc đó.
“Vèo!”
Đao mang đã bổ lên bia Huyền Diệu, thoáng chốc, mặt bia cứng rắn, trầm lặng, lấp lánh ánh sáng lập tức phát ra tiếng rên rỉ, rồi tối đi. Một vết đao hằn lên mặt bia, tạo ra một vết nứt sâu hoắm, trông cứ như muốn bổ đôi bia Huyền Diệu ra.
Ánh mắt Bàng Hoành sáng lên, nhìn chằm chằm vào nó đầy mong đợi.
0.01 giây sau, đao mang kia đã bổ bia Huyền Diệu ra gần hai phần ba. Mắt thấy, sắp bổ đôi nó ra. Nhưng, đao mang cũng đến giới hạn, không nhúc nhích được nữa, cuối cùng cũng không thế thành công.
Có điều, Bàng Hoành cũng không tiếc, trái lại còn có chút vui sướng.
Dù một đao kia không thể giết chết Tô Minh, nhưng, Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm của anh đã coi như bỏ. Đây đã là một thu hoạch rất lớn rồi.
Nếu Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm kia không hư, thì trong trận chiến sắp tới sẽ có giúp đỡ rất lớn với Tô Minh. Bàng Hoành có thể giết được anh hay không cũng chưa biết được.
Bàng Hoành khinh bỉ nghĩ, nếu là mình, khi có được Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm, còn thuộc mảng phòng ngự thì sẽ không lãng phí như vậy. Làm thế chẳng phải là tự hủy hoại lợi thế của mình trong trận chiến sống còn và tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Đúng là bị úng não!
Thực ra, lúc này, có rất nhiều học viên trong học viện Kỷ Nguyên đều có cùng suy nghĩ với Bàng Hoành.
Nhưng, ngay sau đó.
“Đao mang của anh hơi yếu đó”, Tô Minh nhàn nhạt nói.
Kế tiếp.
“Khôi phục”, Tô Minh lạnh nhạt nói hai từ.
Thoáng chốc, kỳ tích chợt xuất hiện, bia Huyền Diệu rõ ràng sắp bị bổ đôi, ảm đạm không ánh sáng lại… lại… lại khôi phục như cũ dưới vô số đôi mắt!
Chắc chỉ mất một hai giây là đã lành lặn như cũ, quả thật là đáng sợ.
Đừng nói Bàng Hoành, ngay cả những học viên và những lão quái vật thuộc ban lãnh đạo như viện trưởng, phó viện trưởng, trưởng lão nội viên của học viện Kỷ Nguyên đang xem đều ngừng thớ, chấn động, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Minh và bia Huyền Diệu.
Một hai giây là có thể khôi phục một Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm gần như bị hủy? Đùa gì vậy?
Dù đã nhìn thấy tận mắt, nhưng họ vẫn không tài nào tin nổi!
“Anh…”, Bàng Hoành biến sắc, rồi lại bất chợt có chút luống cuống.
“Được rồi, tôi nhường xong rồi, mời, ừ, mời anh đi chết đi”, Tô Minh cười, giơ tay bày ra động tác mời, sau đó… anh chợt lạnh mặt, nhìn chằm chằm vào Bàng Hoành, quát: “Đi!”
Phút chốc, bia Huyền Diệu lập tức phóng to, che trời lấp đất, đâm vỡ hư không, xé rách hành tinh, như một ngọn núi Thần, một tảng đá Ma Thạch khổng lồ nhìn không tới cuối! Bao la bát ngát, lạnh lẽo đầy vẻ tàn bạo, xông thẳng về phía Bàng Hoành.
Bàng Hoành gần như không thỏ nổi, vì hắn ta… hắn ta thế mà lại ngửi được mùi vị của cái chết!
“Chí Bảo mang thuộc tính phòng ngự không thể đe dọa đến sinh mạng của mình mà, dù cho nó có là Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm! Rốt cuộc chuyện này là sao?”, Bàng Hoành hoảng sợ nghĩ.
Cùng lúc đó, trong một căn nhà cỏ tranh đằng sau núi học viện Kỷ Nguyên, có một ông lão ngồi trên một cái bàn gỗ uống rượu.
Khi bia Huyền Diệu xuất hiện, rồi chắn trước mặt Tô Minh, nhiều người đều trợn to hai mắt, họ đã thấy gì? Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm? Điều này…
Dù là ở học viện Kỷ Nguyên cũng không có mấy món Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm nữa là! Hèn chi, tên đó có tự tin nhường một chiêu. Có bảo vật đó thì còn lo gì nữa!
“Ỷ vào có bảo vật à? Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm cũng chưa chắc có thể chống cự được đâu”, Bàng Hoành thầm nghĩ, ánh mắt sáng lấp lánh.
Cùng lúc đó.
“Vèo!”
Đao mang đã bổ lên bia Huyền Diệu, thoáng chốc, mặt bia cứng rắn, trầm lặng, lấp lánh ánh sáng lập tức phát ra tiếng rên rỉ, rồi tối đi. Một vết đao hằn lên mặt bia, tạo ra một vết nứt sâu hoắm, trông cứ như muốn bổ đôi bia Huyền Diệu ra.
Ánh mắt Bàng Hoành sáng lên, nhìn chằm chằm vào nó đầy mong đợi.
0.01 giây sau, đao mang kia đã bổ bia Huyền Diệu ra gần hai phần ba. Mắt thấy, sắp bổ đôi nó ra. Nhưng, đao mang cũng đến giới hạn, không nhúc nhích được nữa, cuối cùng cũng không thế thành công.
Có điều, Bàng Hoành cũng không tiếc, trái lại còn có chút vui sướng.
Dù một đao kia không thể giết chết Tô Minh, nhưng, Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm của anh đã coi như bỏ. Đây đã là một thu hoạch rất lớn rồi.
Nếu Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm kia không hư, thì trong trận chiến sắp tới sẽ có giúp đỡ rất lớn với Tô Minh. Bàng Hoành có thể giết được anh hay không cũng chưa biết được.
Bàng Hoành khinh bỉ nghĩ, nếu là mình, khi có được Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm, còn thuộc mảng phòng ngự thì sẽ không lãng phí như vậy. Làm thế chẳng phải là tự hủy hoại lợi thế của mình trong trận chiến sống còn và tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Đúng là bị úng não!
Thực ra, lúc này, có rất nhiều học viên trong học viện Kỷ Nguyên đều có cùng suy nghĩ với Bàng Hoành.
Nhưng, ngay sau đó.
“Đao mang của anh hơi yếu đó”, Tô Minh nhàn nhạt nói.
Kế tiếp.
“Khôi phục”, Tô Minh lạnh nhạt nói hai từ.
Thoáng chốc, kỳ tích chợt xuất hiện, bia Huyền Diệu rõ ràng sắp bị bổ đôi, ảm đạm không ánh sáng lại… lại… lại khôi phục như cũ dưới vô số đôi mắt!
Chắc chỉ mất một hai giây là đã lành lặn như cũ, quả thật là đáng sợ.
Đừng nói Bàng Hoành, ngay cả những học viên và những lão quái vật thuộc ban lãnh đạo như viện trưởng, phó viện trưởng, trưởng lão nội viên của học viện Kỷ Nguyên đang xem đều ngừng thớ, chấn động, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Minh và bia Huyền Diệu.
Một hai giây là có thể khôi phục một Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm gần như bị hủy? Đùa gì vậy?
Dù đã nhìn thấy tận mắt, nhưng họ vẫn không tài nào tin nổi!
“Anh…”, Bàng Hoành biến sắc, rồi lại bất chợt có chút luống cuống.
“Được rồi, tôi nhường xong rồi, mời, ừ, mời anh đi chết đi”, Tô Minh cười, giơ tay bày ra động tác mời, sau đó… anh chợt lạnh mặt, nhìn chằm chằm vào Bàng Hoành, quát: “Đi!”
Phút chốc, bia Huyền Diệu lập tức phóng to, che trời lấp đất, đâm vỡ hư không, xé rách hành tinh, như một ngọn núi Thần, một tảng đá Ma Thạch khổng lồ nhìn không tới cuối! Bao la bát ngát, lạnh lẽo đầy vẻ tàn bạo, xông thẳng về phía Bàng Hoành.
Bàng Hoành gần như không thỏ nổi, vì hắn ta… hắn ta thế mà lại ngửi được mùi vị của cái chết!
“Chí Bảo mang thuộc tính phòng ngự không thể đe dọa đến sinh mạng của mình mà, dù cho nó có là Chí Bảo Thủy Nguyên thượng phẩm! Rốt cuộc chuyện này là sao?”, Bàng Hoành hoảng sợ nghĩ.
Cùng lúc đó, trong một căn nhà cỏ tranh đằng sau núi học viện Kỷ Nguyên, có một ông lão ngồi trên một cái bàn gỗ uống rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.