Chương 1889
Tô Minh
30/12/2021
Ồng ta dẫn theo nhóm người Tô Minh, thân hình chớp động liền đến một
vị trí từ 300.000 mét đến 500.000 mét trên Kỷ Nguyên Thần Sơn.
“Nhóc Tô, con là đệ tử của ta, bởi vậy khi vào học viện sẽ lập tức trở thành đệ tử nội viện, nơi ở của con sẽ bố trí ở 300.000 đến 500.000 mét”, Cố Hoàng Sí nói tiếp, chỉ vào một hang động phía trước.
Tô Minh cùng mấy người Tống Cẩm Phồn đều có chút hiếu kỳ…
“Nhóc con, đây là lầu các mà con sẽ ở, là lầu các trong thân núi, con và những bóng hồng của mình vào đó ở đi. Sư tôn còn có việc”, Cố Hoàng Sí đứng ở cửa hang nói.
Tô Minh và những người khác nhìn vào cửa hang với vẻ tò mò.
Trông không có vẻ gì nổi bật!
Mà Cố Hoàng Sí đã rời đi.
“Đi, đi vào xem một chút”, Tô Minh dẫn theo ba người phụ nữ tiến vào.
Vừa bước vào sơn động.
“Trời ạ!”
Tống Cấm Phồn là người đầu tiên kinh ngạc kêu lên.
Vừa bước chân vào cửa động chính là một không gian khác.
Dị không gian.
Trong đó chứa cả đất trời.
Một lầu các tinh xảo giống như thiên cung với vẻ đẹp xa hoa, cổ kính khiến con người ta phải chấn động hiện ra trước mắt họ.
Có núi có sông, có cầu và cổ thụ, có tiên hạc và chim thần, chim hót hoa thơm, yên tĩnh mà đẹp đẽ, sương mù thần tiên vờn quanh…
Tô Minh không khỏi cảm thán: “Tiên cảnh”.
“Anh Tô, em không đi nữa, em nhất định không đi đâu, em muốn ở lại đây…”, Tống Cẩm Phồn trực tiếp nắm lấy cánh tay Tô Minh đong đưa, đôi mắt đẹp như làn nước mùa thu yêu kiều làm nũng, kích động vô cùng.
Lam Tuyết cùng Tiêu Nhược Dư tương đối chững chạc, kìm nén lại cảm xúc.
Nhưng cũng vô cùng thích thú.
Vì đây là lầu các đáng mơ ước!
“Học viện Kỷ Nguyên không uổng là học viện Kỷ Nguyên, thật biết cách khiến người ta phải trầm trồ”, Tô Minh tự lẩm bẩm.
Cùng lúc đó.
Cố Hoàng Sí tinh thần vừa chuyển.
Liền trở lại lầu các của mình trên đỉnh cao của Kỷ Nguyên Thần Sơn.
Nơi đây không xa xỉ mà khoác trên mình hơi thở mộc mạc, nhưng lại vô cùng tinh tế, mang ý nhị không thể diễn tả.
Cố Hoàng Sí ngồi trên ghế linh trận, tự mình rót trà.
Đồng thời cất tiếng: “Tất cả trưởng lão nội viện đều đến đây đi”.
Sau một vài nhịp thở.
Hơn một chục vị trưởng lão xuất hiện trong lầu các của cố Hoàng Sí, tất cả họ đều ngồi ở phía dưới đằng trước của Cố Hoàng Sí một cách cung kính, kiêng sợ.
Mỗi một vị trưởng lão nội viện ít nhất cũng là cấp bậc Siêu Thoát.
Đem bất kỳ ai trong số họ ra ngoài cũng có thể lật đổ toàn bộ liên minh các nền văn minh cấp ba.
“Bổn tọa đã rời đi mấy chục triệu năm rồi”, Cố Hoàng Sí quét mắt liếc nhìn hơn mười vị trưởng lão nội viện trước mắt, mở lời nói, trên gương mặt tao nhã lộ ra một tia ngưng trọng: “Các vị có biết tại sao bổn tạo bỗng nhiên lại trở về không?”
Hơn chục vị trưởng lão nội viện đều lắc đầu.
Họ đương nhiên không biết.
Sự hiểu biết của họ đối với Cố Hoàng Sí vô cùng mờ nhạt.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới sự kính sợ và tôn kính họ dành cho ông.
“Có rất nhiều học viện Kỷ Nguyên, các vị hẳn là biết điều này chứ?”, Cố Hoàng Sí hỏi.
Ánh mắt của hơn chục trưởng lão đều lóe lên, họ đương nhiên biết.
Tuy nhiên, trong hơn một tỷ năm nay, học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cũng chưa từng có liên hệ với các học viện Kỷ Nguyên khác, thậm chí, cũng không biết đến vị trí của các học viện Kỷ Nguyên kia, cực kỳ xa lạ.
“Chuẩn bị cho tốt, gần đây lớp thế hệ trẻ của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự cấp Giáp sẽ đến để mài giũa và thách đấu”, Cố Hoàng Sí ném ra một tin tức nặng ký và lạ lẫm.
Hơn chục vị trưởng lão nội viện đều có chút sững sờ.
Có ý gì?
“Học viện kỷ nguyên phân thành bốn cấp Ất Giáp Nhất Binh. Trong đó, cấp Binh là yếu nhất, Ất là mạnh nhất. Chúng là là cấp Giáp, cũng coi như không tồi”.
“Nhưng cấp Giáp cũng chia thành mạnh yếu khác nhau”.
“Vạn giới có tổng cộng 36 học viện Kỷ Nguyên cấp Giáp, trong số 36 học viện này, học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự của chúng ta cũng được tính là yếu nhược, đại khái xếp ở vị trí thứ 25”.
“Mà học Ngạn Tự sẽ giá đáo thách đấu lần này lại ở tầm vị trí thứ 10, cách biệt khá lớn”.
Cố Hoàng Sí nói chậm rãi và tỉ mỉ.
“Nhóc Tô, con là đệ tử của ta, bởi vậy khi vào học viện sẽ lập tức trở thành đệ tử nội viện, nơi ở của con sẽ bố trí ở 300.000 đến 500.000 mét”, Cố Hoàng Sí nói tiếp, chỉ vào một hang động phía trước.
Tô Minh cùng mấy người Tống Cẩm Phồn đều có chút hiếu kỳ…
“Nhóc con, đây là lầu các mà con sẽ ở, là lầu các trong thân núi, con và những bóng hồng của mình vào đó ở đi. Sư tôn còn có việc”, Cố Hoàng Sí đứng ở cửa hang nói.
Tô Minh và những người khác nhìn vào cửa hang với vẻ tò mò.
Trông không có vẻ gì nổi bật!
Mà Cố Hoàng Sí đã rời đi.
“Đi, đi vào xem một chút”, Tô Minh dẫn theo ba người phụ nữ tiến vào.
Vừa bước vào sơn động.
“Trời ạ!”
Tống Cấm Phồn là người đầu tiên kinh ngạc kêu lên.
Vừa bước chân vào cửa động chính là một không gian khác.
Dị không gian.
Trong đó chứa cả đất trời.
Một lầu các tinh xảo giống như thiên cung với vẻ đẹp xa hoa, cổ kính khiến con người ta phải chấn động hiện ra trước mắt họ.
Có núi có sông, có cầu và cổ thụ, có tiên hạc và chim thần, chim hót hoa thơm, yên tĩnh mà đẹp đẽ, sương mù thần tiên vờn quanh…
Tô Minh không khỏi cảm thán: “Tiên cảnh”.
“Anh Tô, em không đi nữa, em nhất định không đi đâu, em muốn ở lại đây…”, Tống Cẩm Phồn trực tiếp nắm lấy cánh tay Tô Minh đong đưa, đôi mắt đẹp như làn nước mùa thu yêu kiều làm nũng, kích động vô cùng.
Lam Tuyết cùng Tiêu Nhược Dư tương đối chững chạc, kìm nén lại cảm xúc.
Nhưng cũng vô cùng thích thú.
Vì đây là lầu các đáng mơ ước!
“Học viện Kỷ Nguyên không uổng là học viện Kỷ Nguyên, thật biết cách khiến người ta phải trầm trồ”, Tô Minh tự lẩm bẩm.
Cùng lúc đó.
Cố Hoàng Sí tinh thần vừa chuyển.
Liền trở lại lầu các của mình trên đỉnh cao của Kỷ Nguyên Thần Sơn.
Nơi đây không xa xỉ mà khoác trên mình hơi thở mộc mạc, nhưng lại vô cùng tinh tế, mang ý nhị không thể diễn tả.
Cố Hoàng Sí ngồi trên ghế linh trận, tự mình rót trà.
Đồng thời cất tiếng: “Tất cả trưởng lão nội viện đều đến đây đi”.
Sau một vài nhịp thở.
Hơn một chục vị trưởng lão xuất hiện trong lầu các của cố Hoàng Sí, tất cả họ đều ngồi ở phía dưới đằng trước của Cố Hoàng Sí một cách cung kính, kiêng sợ.
Mỗi một vị trưởng lão nội viện ít nhất cũng là cấp bậc Siêu Thoát.
Đem bất kỳ ai trong số họ ra ngoài cũng có thể lật đổ toàn bộ liên minh các nền văn minh cấp ba.
“Bổn tọa đã rời đi mấy chục triệu năm rồi”, Cố Hoàng Sí quét mắt liếc nhìn hơn mười vị trưởng lão nội viện trước mắt, mở lời nói, trên gương mặt tao nhã lộ ra một tia ngưng trọng: “Các vị có biết tại sao bổn tạo bỗng nhiên lại trở về không?”
Hơn chục vị trưởng lão nội viện đều lắc đầu.
Họ đương nhiên không biết.
Sự hiểu biết của họ đối với Cố Hoàng Sí vô cùng mờ nhạt.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới sự kính sợ và tôn kính họ dành cho ông.
“Có rất nhiều học viện Kỷ Nguyên, các vị hẳn là biết điều này chứ?”, Cố Hoàng Sí hỏi.
Ánh mắt của hơn chục trưởng lão đều lóe lên, họ đương nhiên biết.
Tuy nhiên, trong hơn một tỷ năm nay, học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cũng chưa từng có liên hệ với các học viện Kỷ Nguyên khác, thậm chí, cũng không biết đến vị trí của các học viện Kỷ Nguyên kia, cực kỳ xa lạ.
“Chuẩn bị cho tốt, gần đây lớp thế hệ trẻ của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự cấp Giáp sẽ đến để mài giũa và thách đấu”, Cố Hoàng Sí ném ra một tin tức nặng ký và lạ lẫm.
Hơn chục vị trưởng lão nội viện đều có chút sững sờ.
Có ý gì?
“Học viện kỷ nguyên phân thành bốn cấp Ất Giáp Nhất Binh. Trong đó, cấp Binh là yếu nhất, Ất là mạnh nhất. Chúng là là cấp Giáp, cũng coi như không tồi”.
“Nhưng cấp Giáp cũng chia thành mạnh yếu khác nhau”.
“Vạn giới có tổng cộng 36 học viện Kỷ Nguyên cấp Giáp, trong số 36 học viện này, học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự của chúng ta cũng được tính là yếu nhược, đại khái xếp ở vị trí thứ 25”.
“Mà học Ngạn Tự sẽ giá đáo thách đấu lần này lại ở tầm vị trí thứ 10, cách biệt khá lớn”.
Cố Hoàng Sí nói chậm rãi và tỉ mỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.