Chương 1896
Tô Minh
30/12/2021
Từ lúc nào mà chỉ nhìn vào tuổi tác thế?
Hắn ta thật sự không cho rằng đến hơn 8 triệu tuổi, tên chó má Tô Minh gì đó chắc chắn còn mạnh được như hiện tại.
Chỉ có thể nói, viện trưởng cũng không phải thánh nhân, cũng sẽ có lúc mắc sai lầm.
Lúc này, Nguyên Bảo đang chất vấn viện trưởng, mặc dù hắn cũng không ưa Nguyên Bảo, nhưng vẫn tỏ thái độ cười nói, nhìn viện trưởng xem àm thế nào xử lý việc này?
“Nguyên Bảo, nếu như con muốn chứng minh điều gì, vậy thì cuộc tập kích tới đây của Ngạn Tự, con là một trong những đệ tử tiêu biếu của học viện chúng ta, dùng thực lực để bảo vệ sự tôn nghiêm của học viện, lấy được thành tích tốt cũng có thể chứng minh rồi”, Cố Hoàng Sí lên tiếng.
“Tô Minh đó sẽ xuất hiện nghênh chiến Ngạn Tự sao ạ?”, Nguyên Bảo hỏi lại.
“Có thể sẽ vậy, cũng có thể không.
Dù sao cậu ấy tuổi vẫn còn nhỏ, hiện tại là thuộc về các con, tương lai là thuộc về Tô Minh”, Cố Hoàng Sí nói.
Nguyên Bảo chỉ đành bỏ qua.
Rất nghẹn khuất.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, lần này khi đối mặt với Ngạn Tự, nhất định phải dùng thực lực mạnh nhất để chứng minh!
Không chỉ Nguyên Bảo, trên thực tế lúc này Hà Bất Hưu, Tân Hạt, Tiêu Hoàng và cả vài thiên tài nội viện đứng hàng đầu trong bảng danh sách xếp hạng nội viện, có ai là không nghĩ vậy chứ?
Viện trưởng đại nhân không nhận đệ tử cũng thôi đi, nhận đệ tử lại không phải bất kỳ ai trong số họ mà lại là một thằng ranh con vốn không phải đệ tử của học viện Kỷ Nguyên…
cảm giác này tựa như viện trưởng đang đánh từng cái bạt tai lên mặt bọn họ vậy.
Ai không phải là yêu nghiệt siêu cấp?
Ai không phải là thiên tài vô song?
Ai không kiêu ngạo?
Bắt buộc phải chứng minh.
Giờ này phút này.
Trong mật thất.
Tô Minh mở hai mắt ra.
Anh đều đã nghe thây.
Hết cách rồi, thần hồn quá mạnh.
Cho nên, dù anh có chìm đắm vào tu luyện cũng có thể nhẹ nhàng phân ra một điếm tinh thần và thần hồn để cảm nhận và nắm bắt tất cả ở thế giới bên ngoài, một mặt là để không bỏ lỡ tin tức, một mặt khác cũng là để bảo vệ sự an toàn cho bản thân.
Vậy nên, việc Nguyên Bảo trở về, cuộc đối thoại với sư tôn Cố Hoàng Sí, còn cảm xúc tâm tư của rất nhiều đệ tử trong cả học viện này, Tô Minh đều có thể cảm nhận được, đều nghe thấy.
“Ngạn Tự tập kích? Phân viện của học viện Kỷ Nguyên ở vực hư không khác sao? Nghe có vẻ như Ngạn Tự này mạnh hơn Hạp Tự, kể ra cũng khiến người khác có chút mong chờ đó, không thể bỏ lỡ được”, Tô Minh mỉm cười, thì thầm tự nói.
Tiếp theo, Tô Minh đột nhiên lên tiếng.
“Lần này Ngạn Tự tới tập kích, thân là đệ tử học viện, đệ tử viện trưởng không thể trốn tránh, mong sư tôn cho con một suất giao lưu luận bàn”.
Tô Minh tùy tiện lên tiếng.
Hắn ta thật sự không cho rằng đến hơn 8 triệu tuổi, tên chó má Tô Minh gì đó chắc chắn còn mạnh được như hiện tại.
Chỉ có thể nói, viện trưởng cũng không phải thánh nhân, cũng sẽ có lúc mắc sai lầm.
Lúc này, Nguyên Bảo đang chất vấn viện trưởng, mặc dù hắn cũng không ưa Nguyên Bảo, nhưng vẫn tỏ thái độ cười nói, nhìn viện trưởng xem àm thế nào xử lý việc này?
“Nguyên Bảo, nếu như con muốn chứng minh điều gì, vậy thì cuộc tập kích tới đây của Ngạn Tự, con là một trong những đệ tử tiêu biếu của học viện chúng ta, dùng thực lực để bảo vệ sự tôn nghiêm của học viện, lấy được thành tích tốt cũng có thể chứng minh rồi”, Cố Hoàng Sí lên tiếng.
“Tô Minh đó sẽ xuất hiện nghênh chiến Ngạn Tự sao ạ?”, Nguyên Bảo hỏi lại.
“Có thể sẽ vậy, cũng có thể không.
Dù sao cậu ấy tuổi vẫn còn nhỏ, hiện tại là thuộc về các con, tương lai là thuộc về Tô Minh”, Cố Hoàng Sí nói.
Nguyên Bảo chỉ đành bỏ qua.
Rất nghẹn khuất.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, lần này khi đối mặt với Ngạn Tự, nhất định phải dùng thực lực mạnh nhất để chứng minh!
Không chỉ Nguyên Bảo, trên thực tế lúc này Hà Bất Hưu, Tân Hạt, Tiêu Hoàng và cả vài thiên tài nội viện đứng hàng đầu trong bảng danh sách xếp hạng nội viện, có ai là không nghĩ vậy chứ?
Viện trưởng đại nhân không nhận đệ tử cũng thôi đi, nhận đệ tử lại không phải bất kỳ ai trong số họ mà lại là một thằng ranh con vốn không phải đệ tử của học viện Kỷ Nguyên…
cảm giác này tựa như viện trưởng đang đánh từng cái bạt tai lên mặt bọn họ vậy.
Ai không phải là yêu nghiệt siêu cấp?
Ai không phải là thiên tài vô song?
Ai không kiêu ngạo?
Bắt buộc phải chứng minh.
Giờ này phút này.
Trong mật thất.
Tô Minh mở hai mắt ra.
Anh đều đã nghe thây.
Hết cách rồi, thần hồn quá mạnh.
Cho nên, dù anh có chìm đắm vào tu luyện cũng có thể nhẹ nhàng phân ra một điếm tinh thần và thần hồn để cảm nhận và nắm bắt tất cả ở thế giới bên ngoài, một mặt là để không bỏ lỡ tin tức, một mặt khác cũng là để bảo vệ sự an toàn cho bản thân.
Vậy nên, việc Nguyên Bảo trở về, cuộc đối thoại với sư tôn Cố Hoàng Sí, còn cảm xúc tâm tư của rất nhiều đệ tử trong cả học viện này, Tô Minh đều có thể cảm nhận được, đều nghe thấy.
“Ngạn Tự tập kích? Phân viện của học viện Kỷ Nguyên ở vực hư không khác sao? Nghe có vẻ như Ngạn Tự này mạnh hơn Hạp Tự, kể ra cũng khiến người khác có chút mong chờ đó, không thể bỏ lỡ được”, Tô Minh mỉm cười, thì thầm tự nói.
Tiếp theo, Tô Minh đột nhiên lên tiếng.
“Lần này Ngạn Tự tới tập kích, thân là đệ tử học viện, đệ tử viện trưởng không thể trốn tránh, mong sư tôn cho con một suất giao lưu luận bàn”.
Tô Minh tùy tiện lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.