Chương 1951
Tô Minh
03/01/2022
Cây thế giới, Tô Minh anh có, vì cơ duyên may mắn nên giành được một cây thế giới.
Nhưng, cây thế giới chỉ có một gốc thôi sao? Rõ ràng không phải.
Các tầng trời đa dạng.
Nền văn minh cũng là bất tận.
Cây thế giới đương nhiên không thể chỉ có một cây.
Tuy nhiên, ngay cả khi không chỉ có một, nhưng có thể chắc chắn rằng cây thế giới cực kỳ quý hiếm.
Vô cùng hiếm gặp.
“Hạt giống của cây thế giới này có vẻ khá cao cấp”, Tô Minh lẩm bẩm, sợ rằng còn cao cấp hơn cả cây thế giới có trên người anh.
“Nếu có thể bồi dưỡng hạt giống này lớn lên, rồi dung hợp, e rằng sẽ có được thu hoạch cực lớn”, Tô Minh liếm môi vẻ thèm khát.
Công dụng của cây thế giới quá tuyệt vời.
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng lực sinh mệnh vô tận có lẽ đã trao cho Tô Minh thuộc tính gần như bất tử.
“Có thêm một cây thế giới nữa, sợ rằng mình có thể thực sự trường sinh bất lão, uy lực của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng cũng được đẩy cao lên tới trình độ nghịch thiên rồi”, Tô Minh nghĩ thầm, không chút do dự cầm lấy hạt giống này.
Gieo trồng trong đan điền.
Thành thật mà nói, Nam Phượng Vân không phải là không biết hạt giống này là cây thế giới trong truyền thuyết?
Cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện trồng nó, đáng tiếc chỉ là tính toán ngông cuồng.
Cây thế giới là vật mà bất cứ ai cũng có gieo trồng sống sót hay sao?
Tô Minh, có thể.
Bởi, muốn trồng một cây thế giới, trước tiên phải sở hữu lực sinh mệnh vô tận, mà điểm này, vì trong cơ thế anh đã có một cây thế giới nên tự nhiên có thể cống hiến nguồn lực sinh mệnh bất tận đó.
Điểm thứ hai chính là tiếp nhận. Không phải tất cả mọi người đều có thể dung chứa nổi cây thế giới, Tô Minh có thế, nói một cách chính xác, là kho tàng huyết mạch có thể chấp nhận vô cùng dễ dàng.
Sau khi trồng xuống cây thế giới, Tô Minh tiếp tục dạo quanh kiểm tra kho tàng.
Lần này quả là thu hoạch phong phú, binh khí đỉnh cấp như thủy nguyên hậu kỳ, đỉnh phong gì đó ít nhiều cũng có hàng trăm chiếc.
Còn có đan dược, bảo vật trân quý…
Vô số.
Không thể không nói nền văn minh Nam Khải tương đối giàu có, so sánh với Vô Lượng kiếm thành cùng Thiên Nhẫn Tông không biết còn dồi dào hơn biết bao nhiêu lần.
Điều đó có thể hiểu được, rốt cuộc cùng là nền văn minh cấp ba, Vô Lượng kiếm thành và Thiên Nhẫn Tông cộng lại cũng không không thế so sánh với nền văn minh Nam Khải, càng không nói đến Nam Phượng Vân đã từng là minh chủ của liên minh các nền văn minh cấp ba.
Sau khi càn quét kho tàng.
Tô Minh cùng Trần Chỉ Tình liền trở lại sảnh lớn phía sau lầu các.
“Sư tôn, Chỉ Tình cũng muốn gia nhập Hạp Tử”, Tô Minh mở lời.
“Hoan nghênh!”, Cố Hoàng Sí hai tay chào đón, Tô Minh nguyện ý để hồng nhan tri kỷ của mình đều gia nhập vào Hạp Tử, biểu thị sự công nhận đối với Hạp Tử, nào có đạo lý không đồng ý đây?
Một đoàn người rời khỏi nền văn minh Nam Khải, cùng trở lại Hạp Tự.
Trần Chỉ Tình cũng sống trong tòa lầu các của Tô Minh.
Trong khoảng thời gian tiếp dó, Tô Minh thực sự chìm đắm trong sự ôn nhu vỗ về, có chút vui quên lối về rồi.
Có Chỉ Tinh, Cẩm Phồn, Nhược Dư bầu bạn, thi thoảng Lam Tuyết cũng ghé thăm.
Thích ý tự tại.
Chỉ là vẫn luôn không có bất kỳ tin tức nào về Khánh Di cùng Thu Thủy.
Đương nhiên đây cũng không phải là một chuyện khẩn cấp.
Hơn một tháng sau.
Một ngày này.
Tô Minh quyết định kết thúc ‘kỷ nghỉ hạnh phúc’ của mình.
Anh quyết định tu luyện trở lại!
Vừa hay.
Sư tôn triệu tập.
Nhưng, cây thế giới chỉ có một gốc thôi sao? Rõ ràng không phải.
Các tầng trời đa dạng.
Nền văn minh cũng là bất tận.
Cây thế giới đương nhiên không thể chỉ có một cây.
Tuy nhiên, ngay cả khi không chỉ có một, nhưng có thể chắc chắn rằng cây thế giới cực kỳ quý hiếm.
Vô cùng hiếm gặp.
“Hạt giống của cây thế giới này có vẻ khá cao cấp”, Tô Minh lẩm bẩm, sợ rằng còn cao cấp hơn cả cây thế giới có trên người anh.
“Nếu có thể bồi dưỡng hạt giống này lớn lên, rồi dung hợp, e rằng sẽ có được thu hoạch cực lớn”, Tô Minh liếm môi vẻ thèm khát.
Công dụng của cây thế giới quá tuyệt vời.
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng lực sinh mệnh vô tận có lẽ đã trao cho Tô Minh thuộc tính gần như bất tử.
“Có thêm một cây thế giới nữa, sợ rằng mình có thể thực sự trường sinh bất lão, uy lực của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng cũng được đẩy cao lên tới trình độ nghịch thiên rồi”, Tô Minh nghĩ thầm, không chút do dự cầm lấy hạt giống này.
Gieo trồng trong đan điền.
Thành thật mà nói, Nam Phượng Vân không phải là không biết hạt giống này là cây thế giới trong truyền thuyết?
Cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện trồng nó, đáng tiếc chỉ là tính toán ngông cuồng.
Cây thế giới là vật mà bất cứ ai cũng có gieo trồng sống sót hay sao?
Tô Minh, có thể.
Bởi, muốn trồng một cây thế giới, trước tiên phải sở hữu lực sinh mệnh vô tận, mà điểm này, vì trong cơ thế anh đã có một cây thế giới nên tự nhiên có thể cống hiến nguồn lực sinh mệnh bất tận đó.
Điểm thứ hai chính là tiếp nhận. Không phải tất cả mọi người đều có thể dung chứa nổi cây thế giới, Tô Minh có thế, nói một cách chính xác, là kho tàng huyết mạch có thể chấp nhận vô cùng dễ dàng.
Sau khi trồng xuống cây thế giới, Tô Minh tiếp tục dạo quanh kiểm tra kho tàng.
Lần này quả là thu hoạch phong phú, binh khí đỉnh cấp như thủy nguyên hậu kỳ, đỉnh phong gì đó ít nhiều cũng có hàng trăm chiếc.
Còn có đan dược, bảo vật trân quý…
Vô số.
Không thể không nói nền văn minh Nam Khải tương đối giàu có, so sánh với Vô Lượng kiếm thành cùng Thiên Nhẫn Tông không biết còn dồi dào hơn biết bao nhiêu lần.
Điều đó có thể hiểu được, rốt cuộc cùng là nền văn minh cấp ba, Vô Lượng kiếm thành và Thiên Nhẫn Tông cộng lại cũng không không thế so sánh với nền văn minh Nam Khải, càng không nói đến Nam Phượng Vân đã từng là minh chủ của liên minh các nền văn minh cấp ba.
Sau khi càn quét kho tàng.
Tô Minh cùng Trần Chỉ Tình liền trở lại sảnh lớn phía sau lầu các.
“Sư tôn, Chỉ Tình cũng muốn gia nhập Hạp Tử”, Tô Minh mở lời.
“Hoan nghênh!”, Cố Hoàng Sí hai tay chào đón, Tô Minh nguyện ý để hồng nhan tri kỷ của mình đều gia nhập vào Hạp Tử, biểu thị sự công nhận đối với Hạp Tử, nào có đạo lý không đồng ý đây?
Một đoàn người rời khỏi nền văn minh Nam Khải, cùng trở lại Hạp Tự.
Trần Chỉ Tình cũng sống trong tòa lầu các của Tô Minh.
Trong khoảng thời gian tiếp dó, Tô Minh thực sự chìm đắm trong sự ôn nhu vỗ về, có chút vui quên lối về rồi.
Có Chỉ Tinh, Cẩm Phồn, Nhược Dư bầu bạn, thi thoảng Lam Tuyết cũng ghé thăm.
Thích ý tự tại.
Chỉ là vẫn luôn không có bất kỳ tin tức nào về Khánh Di cùng Thu Thủy.
Đương nhiên đây cũng không phải là một chuyện khẩn cấp.
Hơn một tháng sau.
Một ngày này.
Tô Minh quyết định kết thúc ‘kỷ nghỉ hạnh phúc’ của mình.
Anh quyết định tu luyện trở lại!
Vừa hay.
Sư tôn triệu tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.