Chương 1976
Tô Minh
03/01/2022
Lúc này hắn đã bỏ sót một chi tiết. Ngay từ đầu đến giờ hắn luôn theo đuổi Trì Thương Tuyết nhưng cô ta vẫn chưa đồng ý.
Còn Tô Minh thì theo bản năng nhìn về phía Trì Thương Tuyết với vẻ áy áy, dường như đã lừa dối sư tôn Cố Hoàng Sí.
Sớm biết vậy thì chỉ đập nát chuông Kiếp là đủ rồi chăng? Căn bản không cần đi tán tỉnh Trì Thương Tuyết làm gì.
Càng không cần đánh cược?
Hình như mình ra chiêu hơi quá nên Trì Thương Tuyết thật sự động lòng với
mình rồi sao?
Tô Minh nào biết suy nghĩ hiện giờ của anh là hoàn toàn sai lầm. Thoạt nhìn có vẻ vì anh đập nát chuông Kiếp, sau đó mọi thứ trở nên đơn giản, đặc biệt là đơn giản vào được Kiếp Trì.
Nhưng trên thực tế không phải vậy.
ít nhất, nếu không phải lão Trang nhắc đến hôn ước giữa Tô Minh và Trì Thương Tuyết, kể cả Tô Minh đập được chuông Kiếp là kỳ tích vô thượng thì Trì Chân Phong cùng lắm là tán thưởng hoặc là lôi kéo chứ không dễ dàng đồng ý cho Tô Minh thay thế Hình Lăng vào Kiếp Trì trong lần này.
Lý do rất đơn giản, cơ hội vào Kiếp Trì lần này là vô cùng hiếm có, cũng rất quan trọng. Khác với bất cứ lần nào vào Kiếp Trì, nếu như không phải là người
của mình thì kể cả có ưu tú đến đâu thì Trì Chân Phong cũng không đồng ý. Đây là lẽ thường tình, Kiếp tông không phải kẻ ngốc, không thế dọn đường sẵn cho người khác được.
Vốn có ý cho Hình Lăng vào Kiếp Trì trong lần này, Trì Chân Phong cũng định gả con gái cho Hình Lăng.
Vì vậy, Tô Minh nghĩ mình đập nát chuông Kiếp thì sẽ dễ dàng vào được Kiếp Trì, đây đúng là sai lầm lớn. Vậy thì tán tỉnh Trì Thương Tuyết mới là điều quan trọng.
“Đồ khốn! Anh hài lòng rồi chứ?”, Trì Thương Tuyết cảm nhận được ánh mắt của Tô Minh nên không kìm nổi mà trừng mắt với Tô Minh một cái, nhưng sâu thẳm là sự xấu hổ. Cô ta cảm thấy, mình lúc này dường như để lộ thần thái của một cô gái nhỏ bé, bị tất cả mọi người nhìn thấy hết rồi, đúng là mất mặt
quá đi. Dù sao thì bao nhiêu năm nay cô ta luôn có danh là tiếu ma nữ. Từ lúc nào mình lại yếu đuối như vậy, sau này còn ai sợ mình nữa? Khéo họ còn đang cười nhạo mình nữa ý chứ?
Chỉ đơn giản một câu, đánh cược với Tô Minh và lúc này cô ta phải chịu uất ức rồi.
Sau mười hơi thở…
“Hình Lăng! Sư tôn có lỗi với con!”, Trì Chân Phong đột nhiên nghĩ tới gì đó rồi nhìn về phía Hình Lăng, ánh mắt vô cùng phức tạp. ồng ta hiểu rõ, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, dường như là chuyện tốt đối với Kiếp tông, với Tuyết Nhi và với tất cả mọi người. Nhưng hình như lại rất tàn nhẫn với đệ tử của mình.
Trong lòng Trì Chân Phong thật sự thấy áy náy, trong lòng đang nghĩ làm sao để bù đắp cho Hình Lăng.
“Sư tôn! Con không sao đâu!”, Hình Lăng đúng là Hình Lăng, hít một hơi thật sâu rồi chắp tay, ngưng giọng nói.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn về phía Hình Lăng.
Ai nấy đều chấn động.
Ai cũng khâm phục.
Thử nghĩ xem, nếu đối lại là người khác thì lúc này có thế quả quyết như Hình Lăng không?
Quả quyết ư? Chỉ là Hình Lăng ẩn mình quá kỹ thôi, trong thời gian ngắn điều chỉnh được cảm xúc của mình, đè nén oán hận và bất mãn trong lòng. Lúc này, ngoài Tô Minh có thần hồn và cảm nhận mạnh thì bất cứ ai ở đây, kể cả là năm vị thái thượng trưởng lão như lão Trang đều không cảm nhận được cảm xúc thật sự của Hình Lăng.
“Hình sư huynh… Xin… Xin lỗi!”, Trì Thương Tuyết cũng cắn răng nói với giọng áy náy, ánh mắt vô cùng phức tạp. Tất nhiên cô ta biết Hình Lăng nặng tình với mình. Hơn nữa, nếu không phải Tô Minh đột nhiên xuất hiện thì biết đâu cuối cùng Hình Lăng sẽ trớ thành người yêu của mình cũng nên. Cô ta có thể tưởng tượng được trong lòng Hình Lăng nhất định rất đau khổ.
Tại đây có hình ảnh
Hình Lăng càng hiểu chuyện thì ông ta càng áy náy.
Trong lòng ông ta cũng cảm thấy không dễ chịu chút nào.
“Lăng Nhi! Haiz…”, Trì Chân Phong định nói gì nhưng cuối cùng lại thở dài, tất cả những bù đắp đó để sau rồi tính
vậy, ông ta đã nhớ kỹ trong lòng.
“Sư tôn đừng thở dài, là Lăng Nhi không bằng người ta nên con cũng khâm phục khẩu phục”, Hình Lăng nói rất nghiêm túc, rất thành thật.
Nhất thời…
“Đại sư huynh! Đại sư huynh…”, cả sân võ đạo không biết ai dẫn đầu, sau đó tất cả mọi người đều bắt đầu gọi tên ‘đại sư huynh’, âm thanh càng lúc càng lớn hơn.
Còn Hình Lăng với vẻ mặt cảm động, nói: “Cảm ơn mọi người!”
Nhưng trong lòng thì…
Còn Tô Minh thì theo bản năng nhìn về phía Trì Thương Tuyết với vẻ áy áy, dường như đã lừa dối sư tôn Cố Hoàng Sí.
Sớm biết vậy thì chỉ đập nát chuông Kiếp là đủ rồi chăng? Căn bản không cần đi tán tỉnh Trì Thương Tuyết làm gì.
Càng không cần đánh cược?
Hình như mình ra chiêu hơi quá nên Trì Thương Tuyết thật sự động lòng với
mình rồi sao?
Tô Minh nào biết suy nghĩ hiện giờ của anh là hoàn toàn sai lầm. Thoạt nhìn có vẻ vì anh đập nát chuông Kiếp, sau đó mọi thứ trở nên đơn giản, đặc biệt là đơn giản vào được Kiếp Trì.
Nhưng trên thực tế không phải vậy.
ít nhất, nếu không phải lão Trang nhắc đến hôn ước giữa Tô Minh và Trì Thương Tuyết, kể cả Tô Minh đập được chuông Kiếp là kỳ tích vô thượng thì Trì Chân Phong cùng lắm là tán thưởng hoặc là lôi kéo chứ không dễ dàng đồng ý cho Tô Minh thay thế Hình Lăng vào Kiếp Trì trong lần này.
Lý do rất đơn giản, cơ hội vào Kiếp Trì lần này là vô cùng hiếm có, cũng rất quan trọng. Khác với bất cứ lần nào vào Kiếp Trì, nếu như không phải là người
của mình thì kể cả có ưu tú đến đâu thì Trì Chân Phong cũng không đồng ý. Đây là lẽ thường tình, Kiếp tông không phải kẻ ngốc, không thế dọn đường sẵn cho người khác được.
Vốn có ý cho Hình Lăng vào Kiếp Trì trong lần này, Trì Chân Phong cũng định gả con gái cho Hình Lăng.
Vì vậy, Tô Minh nghĩ mình đập nát chuông Kiếp thì sẽ dễ dàng vào được Kiếp Trì, đây đúng là sai lầm lớn. Vậy thì tán tỉnh Trì Thương Tuyết mới là điều quan trọng.
“Đồ khốn! Anh hài lòng rồi chứ?”, Trì Thương Tuyết cảm nhận được ánh mắt của Tô Minh nên không kìm nổi mà trừng mắt với Tô Minh một cái, nhưng sâu thẳm là sự xấu hổ. Cô ta cảm thấy, mình lúc này dường như để lộ thần thái của một cô gái nhỏ bé, bị tất cả mọi người nhìn thấy hết rồi, đúng là mất mặt
quá đi. Dù sao thì bao nhiêu năm nay cô ta luôn có danh là tiếu ma nữ. Từ lúc nào mình lại yếu đuối như vậy, sau này còn ai sợ mình nữa? Khéo họ còn đang cười nhạo mình nữa ý chứ?
Chỉ đơn giản một câu, đánh cược với Tô Minh và lúc này cô ta phải chịu uất ức rồi.
Sau mười hơi thở…
“Hình Lăng! Sư tôn có lỗi với con!”, Trì Chân Phong đột nhiên nghĩ tới gì đó rồi nhìn về phía Hình Lăng, ánh mắt vô cùng phức tạp. ồng ta hiểu rõ, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, dường như là chuyện tốt đối với Kiếp tông, với Tuyết Nhi và với tất cả mọi người. Nhưng hình như lại rất tàn nhẫn với đệ tử của mình.
Trong lòng Trì Chân Phong thật sự thấy áy náy, trong lòng đang nghĩ làm sao để bù đắp cho Hình Lăng.
“Sư tôn! Con không sao đâu!”, Hình Lăng đúng là Hình Lăng, hít một hơi thật sâu rồi chắp tay, ngưng giọng nói.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn về phía Hình Lăng.
Ai nấy đều chấn động.
Ai cũng khâm phục.
Thử nghĩ xem, nếu đối lại là người khác thì lúc này có thế quả quyết như Hình Lăng không?
Quả quyết ư? Chỉ là Hình Lăng ẩn mình quá kỹ thôi, trong thời gian ngắn điều chỉnh được cảm xúc của mình, đè nén oán hận và bất mãn trong lòng. Lúc này, ngoài Tô Minh có thần hồn và cảm nhận mạnh thì bất cứ ai ở đây, kể cả là năm vị thái thượng trưởng lão như lão Trang đều không cảm nhận được cảm xúc thật sự của Hình Lăng.
“Hình sư huynh… Xin… Xin lỗi!”, Trì Thương Tuyết cũng cắn răng nói với giọng áy náy, ánh mắt vô cùng phức tạp. Tất nhiên cô ta biết Hình Lăng nặng tình với mình. Hơn nữa, nếu không phải Tô Minh đột nhiên xuất hiện thì biết đâu cuối cùng Hình Lăng sẽ trớ thành người yêu của mình cũng nên. Cô ta có thể tưởng tượng được trong lòng Hình Lăng nhất định rất đau khổ.
Tại đây có hình ảnh
Hình Lăng càng hiểu chuyện thì ông ta càng áy náy.
Trong lòng ông ta cũng cảm thấy không dễ chịu chút nào.
“Lăng Nhi! Haiz…”, Trì Chân Phong định nói gì nhưng cuối cùng lại thở dài, tất cả những bù đắp đó để sau rồi tính
vậy, ông ta đã nhớ kỹ trong lòng.
“Sư tôn đừng thở dài, là Lăng Nhi không bằng người ta nên con cũng khâm phục khẩu phục”, Hình Lăng nói rất nghiêm túc, rất thành thật.
Nhất thời…
“Đại sư huynh! Đại sư huynh…”, cả sân võ đạo không biết ai dẫn đầu, sau đó tất cả mọi người đều bắt đầu gọi tên ‘đại sư huynh’, âm thanh càng lúc càng lớn hơn.
Còn Hình Lăng với vẻ mặt cảm động, nói: “Cảm ơn mọi người!”
Nhưng trong lòng thì…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.