Chương 1981
Tô Minh
13/01/2022
Ngay sau đó.
“Cám ơn các tiền bối”, một giọng nói chợt vang lên trước mặt năm người lão Trang, và đó chính là Tô Minh, anh nghiêm túc cúi đầu, rất biết ơn bọn họ.
Song, trông thì Tô Minh lại chẳng khác gì lúc trước.
“Nhóc Tô, sao cậu lại làm được vậy? Giờ tay chân cậu…”, lão Trang bất chợt có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng, vừa hỏi xong, ông ta lại lắc đầu nói: “Thôi, cái đó để nói sau, Kiếp Trì đã mở, đừng mất thời gian nữa, giờ đến đó luôn đi”.
Tại thành Kiếp.
Dù Tô Minh đã đến Kiếp tông trước mấy ngày, nhưng trên đài Võ Kiếp vẫn đông nghìn nghịt và nhiều người thì vẫn hết sức kích động.
Đặc biệt là những tu giả võ đạo có đá lưu ảnh đã quay lại được cảnh Tô Minh đập bể chuông Kiếp chỉ bằng một quyền. Vì ai có não cũng biết, đá lưu ảnh đó sẽ có giá rất cao, cầm đi bán sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Mà trên khắp các con phố ở thành Kiếp cũng cực kỳ ồn ào, sôi động, hầu như ai cũng đang nói về kỳ tích, lai lịch và một số điều liên quan đến Tô Minh. Đương nhiên, đa số đều là nói phét.
Lúc này, tại cổng thành Kiếp, bỗng xuất hiện hai bóng người, họ là hai cô gái và đều đeo khăn che mặt. Nhưng dù thế, từ khí chất ngời ngời, dáng người dong dỏng và cách ăn mặc thì cũng có thể xác định được hai cô rất xinh đẹp.
Hai cô cũng không nấn ná lâu, ngẩng đầu liếc nhìn cổng thành, rồi bước vào thành.
Vừa vào, cả hai đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.
“Chị Thiên Lan ơi, nhiều người ghê luôn! Sôi động thật đó!”, cô gái mặc áo tím phấn khích nói với cô gái áo trắng bên cạnh.
“Nơi này sôi động một cách kỳ cục luôn, giống như ai cũng phấn khích hết”, cô gái áo trắng im lặng một lát, rồi mở miệng nói, vừa nói vừa chú ý nghe ngóng xung quanh đang nói gì, sau đó… cơ thể mềm mại của cô ta bỗng run lên.
Tô Minh?
Sao cô ta lại nghe thấy tiếng ồn xung quanh đều đang bàn tán về một người tên là Tô Minh vậy?
“Chị Thiên Lan, sao thế?”, cô gái áo tím chính là Lạc Thu Thủy, cô ta thấy cảm xúc của Huyền Diễm Thiên Lan bỗng dao động nên thân thiết hỏi han.
Huyền Diễm Thiên Lan chưa trả lời, Lạc Thu Thủy lại bỗng ngẩn ra, vì tuy cô ta không để ý đến tiếng ồn xung quanh, nhưng cũng không điếc.
Tô Minh, Tô Minh, Tô Minh, đều là Tô Minh, họ đang bàn tán về cái tên này…
“Anh Tô? Sao họ đều đang nói về anh Tô thế? Chị Thiên Lan ơi, chẳng phải chị vẫn tò mò người đàn ông trong lòng Thu Thủy là ai hả? Người đó chính là Tô Minh. Sao mọi người trong thành Kiếp đều đang bàn tán về anh Tô vậy nhỉ?”, Lạc Thu Thủy có chút phấn khích và kích động, nhưng sau đó lại lắc đầu: “Tuy anh Tô của em cũng là tu giả võ đạo, nhưng anh ấy chỉ sinh ra trong thế giới Tiểu Thiên của một nền văn minh cấp thấp. Dù anh ấy rất yêu nghiệt, nhưng, cũng không thể nào đến được thành Kiếp và trở thành đề tài đế nhiều người bàn tán. Vì suy cho cùng, thành Kiếp cũng là nền văn minh cấp năm, chắc chỉ là trùng tên trùng họ thôi. Có điều, trong lòng em, anh Tô rất cao cả. Anh ấy còn rất trẻ, tính ra cũng bằng Thu Thủy, chưa đến 30 tuổi nữa, tiềm lực trong tương lai là vô cùng lớn”.
Cuối cùng, Lạc Thu Thủy cũng kể một số điều về Tô Minh. Cô ta chỉ đang lẩm bẩm, nhưng giọng nói lại tràn ngập nhớ nhung và kiêu ngạo.
Trông thì có vẻ cô ta chỉ đang lẩm bẩm, rốt cuộc không còn ngại ngùng, vô tình lộ ra một vài tin tức về anh Tô, nhưng người nói vô tâm, người nghe lại để ý.
Huyền Diễm Thiên Lan quay phắt đầu lại, khuôn mặt dưới khăn che mặt run rẩy, đôi mắt xinh đẹp trợn to, nhìn chằm chằm vào Lạc Thu Thủy hỏi: “Thu Thủy, em nói người đàn ông trong lòng em tên là Tô Minh, vả lại, còn chưa tới 30 tuổi?”
“Vâng!”, Lạc Thu Thủy gật đầu.
Huyền Diễm Thiên Lan im lặng, cô ta không cần suy nghĩ cũng biết người đàn ông Thu Thủy yêu chính là Tô Minh -người mà có mơ cô ta cũng muốn trả thù.
“Cám ơn các tiền bối”, một giọng nói chợt vang lên trước mặt năm người lão Trang, và đó chính là Tô Minh, anh nghiêm túc cúi đầu, rất biết ơn bọn họ.
Song, trông thì Tô Minh lại chẳng khác gì lúc trước.
“Nhóc Tô, sao cậu lại làm được vậy? Giờ tay chân cậu…”, lão Trang bất chợt có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng, vừa hỏi xong, ông ta lại lắc đầu nói: “Thôi, cái đó để nói sau, Kiếp Trì đã mở, đừng mất thời gian nữa, giờ đến đó luôn đi”.
Tại thành Kiếp.
Dù Tô Minh đã đến Kiếp tông trước mấy ngày, nhưng trên đài Võ Kiếp vẫn đông nghìn nghịt và nhiều người thì vẫn hết sức kích động.
Đặc biệt là những tu giả võ đạo có đá lưu ảnh đã quay lại được cảnh Tô Minh đập bể chuông Kiếp chỉ bằng một quyền. Vì ai có não cũng biết, đá lưu ảnh đó sẽ có giá rất cao, cầm đi bán sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Mà trên khắp các con phố ở thành Kiếp cũng cực kỳ ồn ào, sôi động, hầu như ai cũng đang nói về kỳ tích, lai lịch và một số điều liên quan đến Tô Minh. Đương nhiên, đa số đều là nói phét.
Lúc này, tại cổng thành Kiếp, bỗng xuất hiện hai bóng người, họ là hai cô gái và đều đeo khăn che mặt. Nhưng dù thế, từ khí chất ngời ngời, dáng người dong dỏng và cách ăn mặc thì cũng có thể xác định được hai cô rất xinh đẹp.
Hai cô cũng không nấn ná lâu, ngẩng đầu liếc nhìn cổng thành, rồi bước vào thành.
Vừa vào, cả hai đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.
“Chị Thiên Lan ơi, nhiều người ghê luôn! Sôi động thật đó!”, cô gái mặc áo tím phấn khích nói với cô gái áo trắng bên cạnh.
“Nơi này sôi động một cách kỳ cục luôn, giống như ai cũng phấn khích hết”, cô gái áo trắng im lặng một lát, rồi mở miệng nói, vừa nói vừa chú ý nghe ngóng xung quanh đang nói gì, sau đó… cơ thể mềm mại của cô ta bỗng run lên.
Tô Minh?
Sao cô ta lại nghe thấy tiếng ồn xung quanh đều đang bàn tán về một người tên là Tô Minh vậy?
“Chị Thiên Lan, sao thế?”, cô gái áo tím chính là Lạc Thu Thủy, cô ta thấy cảm xúc của Huyền Diễm Thiên Lan bỗng dao động nên thân thiết hỏi han.
Huyền Diễm Thiên Lan chưa trả lời, Lạc Thu Thủy lại bỗng ngẩn ra, vì tuy cô ta không để ý đến tiếng ồn xung quanh, nhưng cũng không điếc.
Tô Minh, Tô Minh, Tô Minh, đều là Tô Minh, họ đang bàn tán về cái tên này…
“Anh Tô? Sao họ đều đang nói về anh Tô thế? Chị Thiên Lan ơi, chẳng phải chị vẫn tò mò người đàn ông trong lòng Thu Thủy là ai hả? Người đó chính là Tô Minh. Sao mọi người trong thành Kiếp đều đang bàn tán về anh Tô vậy nhỉ?”, Lạc Thu Thủy có chút phấn khích và kích động, nhưng sau đó lại lắc đầu: “Tuy anh Tô của em cũng là tu giả võ đạo, nhưng anh ấy chỉ sinh ra trong thế giới Tiểu Thiên của một nền văn minh cấp thấp. Dù anh ấy rất yêu nghiệt, nhưng, cũng không thể nào đến được thành Kiếp và trở thành đề tài đế nhiều người bàn tán. Vì suy cho cùng, thành Kiếp cũng là nền văn minh cấp năm, chắc chỉ là trùng tên trùng họ thôi. Có điều, trong lòng em, anh Tô rất cao cả. Anh ấy còn rất trẻ, tính ra cũng bằng Thu Thủy, chưa đến 30 tuổi nữa, tiềm lực trong tương lai là vô cùng lớn”.
Cuối cùng, Lạc Thu Thủy cũng kể một số điều về Tô Minh. Cô ta chỉ đang lẩm bẩm, nhưng giọng nói lại tràn ngập nhớ nhung và kiêu ngạo.
Trông thì có vẻ cô ta chỉ đang lẩm bẩm, rốt cuộc không còn ngại ngùng, vô tình lộ ra một vài tin tức về anh Tô, nhưng người nói vô tâm, người nghe lại để ý.
Huyền Diễm Thiên Lan quay phắt đầu lại, khuôn mặt dưới khăn che mặt run rẩy, đôi mắt xinh đẹp trợn to, nhìn chằm chằm vào Lạc Thu Thủy hỏi: “Thu Thủy, em nói người đàn ông trong lòng em tên là Tô Minh, vả lại, còn chưa tới 30 tuổi?”
“Vâng!”, Lạc Thu Thủy gật đầu.
Huyền Diễm Thiên Lan im lặng, cô ta không cần suy nghĩ cũng biết người đàn ông Thu Thủy yêu chính là Tô Minh -người mà có mơ cô ta cũng muốn trả thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.