Chương 1983
Tô Minh
13/01/2022
Huyền Diễm Thiên Lan có chút phát điên, không tin.
“Không thể nào!”, Huyền Diễm Thiên Lan không khống chế được cảm xúc buột miệng quát, giọng nói hơi lớn.
Nếu là thế thật thì cô ta còn trả thù cái gì nữa? Lấy gì để trả thù đây?
Nếu là thật, dù trong khoảng thời gian này cô ta có gặp nhiều may mắn và gặt hái được rất khả quan, thực lực cũng tiến bộ chóng mặt, nhưng chắc sự chênh lệch giữa cô ta và Tô Minh vẫn càng ngày càng lớn?
Cô ta không tin là vì không muốn tin.
“Cô gái, đừng nói cô không tin, chúng tôi cũng không tin nổi đây! Nhưng sự thật chính là sự thật, mấy ngày trước, khi cậu Tô Minh gõ chuông, chúng tôi đều có mặt ở đó và chứng kiến tận mắt”, có vài tu giả võ đạo lớn tiếng nói:
“Huống chi, còn có đá lưu ảnh làm chứng cứ nữa. Cô gái à, nó cũng không mắc đâu, chỉ một nguyên mạch cực phẩm thôi thì nó sẽ là của cô. Bên trong đã quay lại toàn bộ cảnh cậu Tô Minh đập bể chuông Kiếp một cách cực kỳ rõ ràng”.
“Lấy cho tôi!”, Huyền Diễm Thiên Lan không thèm quan tâm một cái nguyên mạch cực phấm có mắc hay không, dứt khoát lấy ra, trao đổi một hòn đá lưu ảnh.
Ngay sau đó, vừa nhận lấy đá lưu ảnh, cô ta đã không chút do dự mở nó ra. Thoáng chốc, cảnh Tô Minh đập bể chuông Kiếp chỉ bằng một quyền sắc nét hiện lên trước mặt mọi người.
“Anh Tô?”, Hình ảnh mới hiện lên,
Lạc Thu Thủy đã bụm cái miệng nhỏ xinh lại, giật mình, phấn khích, không tài nào tin nối hét lên. Cơ thể mềm mại run lên, không cách nào miêu tả nổi sự chấn động và mừng rỡ ấy trong cô ta lúc này.
Cũng may, Huyền Diễm Thiên Lan đã đoán trước được nên chẳng tỏ vẻ gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào đoạn phim. Dù đây chỉ là hình ảnh, nhưng cô ta cũng có thể đoán được chuông Kiếp chắc chắn cỡ nào!
Quả thực là cứng đến phát rồ, dù chỉ là hình ảnh, nhưng sự đáng sợ và khí tức bền bỉ của nó vẫn cực kỳ rõ ràng. Cô ta đoán chừng, nếu mình gõ chuông thì muốn đập bể nó chắc chỉ như nằm mơ giữa ban ngày?
Sau đó, cô ta có hơi tự bế, ừ, có lẽ lực công kích của mình mạnh lên gấp mười lần cũng khó mà đập bể được chuông Kiếp chỉ trong một quyền.
“Chênh lệch lớn như vậy ư?”, gương mặt dưới khăn che mặt của Huyền Diễm Thiên Lan trắng bệch, tràn ngập vẻ chua xót.
Lần đầu tiên, cô ta bỗng nghĩ rằng hay là mình nên từ bỏ việc trả thù?
Bị đả kích đến nỗi con đường theo đuổi võ đạo muốn sụp đổ.
“Chị Thiên Lan ơi, anh ấy chính là Tô Minh, là người đàn ông của em đó, đúng là anh ấy rồi, chị Thiên Lan ơi…”, mãi đến đá lưu ảnh phát hết, đám đông nghìn nghịt trên đài Võ Kiếp lại vì được thấy kỳ tích do Tô Minh sáng lập nên mà hoan hô. Lạc Thu Thủy cũng hết sức kích động, theo bản năng nắm lấy cổ tay Huyền Diễm Thiên Lan, vì quá phẩn khích nên có hơi mạnh tay: “Chị Thiên Lan ơi, chị phải tin em, em không có lừa chị đâu, anh ấy chính là anh Tô! Tuy em không biết tại sao anh ấy lại lợi hại như vậy và đến được thành Kiếp, nhưng anh ấy thật sự là Tô Minh đó!”
Lạc Thu Thủy sợ Huyền Diễm Thiên Lan không tin.
Nói thật, nếu không phải đá lưu ảnh chẳng thể làm giả và có một đống người làm chứng thì ngay cả cô ta cũng không tin.
“Chị Thiên Lan ơi, chẳng phải chị có kẻ thù, muốn trả thù hả? Anh Tô lợi hại như vậy, chúng ta đi tìm anh ấy đi, biết đâu anh ấy bằng lòng giúp chị thì sao?
Hì hì, chị Thiên Lan đẹp vậy, anh Tô mà thấy chị chắc chắn sẽ siêu lòng và giúp chị ngay thôi”, Lạc Thu Thủy cười hì hì, nhưng lại nghĩ tới nếu anh Tô giúp chị Thiên Lan rồi lỡ gặp nguy hiếm thì sao? Nên không khỏi hỏi: “Chị Thiên Lan ơi, kẻ thù của chị lợi hại cỡ nào thế? Anh Tô của em có thể giải quyết không?”
Huyền Diễm Thiên Lan im lặng, quá mệt mỏi.
Đặc biệt là câu chị Thiên Lan đẹp vậy, anh Tô mà thấy chị chắc chắn sẽ chết mê chết mệt và giúp chị ngay thôi của Lạc Thu Thủy. Nó khiến cô ta muốn văng tục! Chết mê chết mệt? Giờ mỗi khi cô ta nhớ tới cảnh Tô Minh bình tĩnh đấm bể đầu mình ở Vô Lượng kiếm thành là lại không khỏi run rẩy.
Đó mà gọi là chết mê chết mệt á?
Người đàn ông đáng chết cả trăm ngàn lần kia vô tình, tàn nhẫn đến khó có thể tin thì có.
“Chị Thiên Lan ơi, giờ chúng ta đến Kiếp tông luôn đi, anh Tô của em chắc chắn đang ở đó đấy”, Lạc Thu Thủy lại nói.
“Không thể nào!”, Huyền Diễm Thiên Lan không khống chế được cảm xúc buột miệng quát, giọng nói hơi lớn.
Nếu là thế thật thì cô ta còn trả thù cái gì nữa? Lấy gì để trả thù đây?
Nếu là thật, dù trong khoảng thời gian này cô ta có gặp nhiều may mắn và gặt hái được rất khả quan, thực lực cũng tiến bộ chóng mặt, nhưng chắc sự chênh lệch giữa cô ta và Tô Minh vẫn càng ngày càng lớn?
Cô ta không tin là vì không muốn tin.
“Cô gái, đừng nói cô không tin, chúng tôi cũng không tin nổi đây! Nhưng sự thật chính là sự thật, mấy ngày trước, khi cậu Tô Minh gõ chuông, chúng tôi đều có mặt ở đó và chứng kiến tận mắt”, có vài tu giả võ đạo lớn tiếng nói:
“Huống chi, còn có đá lưu ảnh làm chứng cứ nữa. Cô gái à, nó cũng không mắc đâu, chỉ một nguyên mạch cực phẩm thôi thì nó sẽ là của cô. Bên trong đã quay lại toàn bộ cảnh cậu Tô Minh đập bể chuông Kiếp một cách cực kỳ rõ ràng”.
“Lấy cho tôi!”, Huyền Diễm Thiên Lan không thèm quan tâm một cái nguyên mạch cực phấm có mắc hay không, dứt khoát lấy ra, trao đổi một hòn đá lưu ảnh.
Ngay sau đó, vừa nhận lấy đá lưu ảnh, cô ta đã không chút do dự mở nó ra. Thoáng chốc, cảnh Tô Minh đập bể chuông Kiếp chỉ bằng một quyền sắc nét hiện lên trước mặt mọi người.
“Anh Tô?”, Hình ảnh mới hiện lên,
Lạc Thu Thủy đã bụm cái miệng nhỏ xinh lại, giật mình, phấn khích, không tài nào tin nối hét lên. Cơ thể mềm mại run lên, không cách nào miêu tả nổi sự chấn động và mừng rỡ ấy trong cô ta lúc này.
Cũng may, Huyền Diễm Thiên Lan đã đoán trước được nên chẳng tỏ vẻ gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào đoạn phim. Dù đây chỉ là hình ảnh, nhưng cô ta cũng có thể đoán được chuông Kiếp chắc chắn cỡ nào!
Quả thực là cứng đến phát rồ, dù chỉ là hình ảnh, nhưng sự đáng sợ và khí tức bền bỉ của nó vẫn cực kỳ rõ ràng. Cô ta đoán chừng, nếu mình gõ chuông thì muốn đập bể nó chắc chỉ như nằm mơ giữa ban ngày?
Sau đó, cô ta có hơi tự bế, ừ, có lẽ lực công kích của mình mạnh lên gấp mười lần cũng khó mà đập bể được chuông Kiếp chỉ trong một quyền.
“Chênh lệch lớn như vậy ư?”, gương mặt dưới khăn che mặt của Huyền Diễm Thiên Lan trắng bệch, tràn ngập vẻ chua xót.
Lần đầu tiên, cô ta bỗng nghĩ rằng hay là mình nên từ bỏ việc trả thù?
Bị đả kích đến nỗi con đường theo đuổi võ đạo muốn sụp đổ.
“Chị Thiên Lan ơi, anh ấy chính là Tô Minh, là người đàn ông của em đó, đúng là anh ấy rồi, chị Thiên Lan ơi…”, mãi đến đá lưu ảnh phát hết, đám đông nghìn nghịt trên đài Võ Kiếp lại vì được thấy kỳ tích do Tô Minh sáng lập nên mà hoan hô. Lạc Thu Thủy cũng hết sức kích động, theo bản năng nắm lấy cổ tay Huyền Diễm Thiên Lan, vì quá phẩn khích nên có hơi mạnh tay: “Chị Thiên Lan ơi, chị phải tin em, em không có lừa chị đâu, anh ấy chính là anh Tô! Tuy em không biết tại sao anh ấy lại lợi hại như vậy và đến được thành Kiếp, nhưng anh ấy thật sự là Tô Minh đó!”
Lạc Thu Thủy sợ Huyền Diễm Thiên Lan không tin.
Nói thật, nếu không phải đá lưu ảnh chẳng thể làm giả và có một đống người làm chứng thì ngay cả cô ta cũng không tin.
“Chị Thiên Lan ơi, chẳng phải chị có kẻ thù, muốn trả thù hả? Anh Tô lợi hại như vậy, chúng ta đi tìm anh ấy đi, biết đâu anh ấy bằng lòng giúp chị thì sao?
Hì hì, chị Thiên Lan đẹp vậy, anh Tô mà thấy chị chắc chắn sẽ siêu lòng và giúp chị ngay thôi”, Lạc Thu Thủy cười hì hì, nhưng lại nghĩ tới nếu anh Tô giúp chị Thiên Lan rồi lỡ gặp nguy hiếm thì sao? Nên không khỏi hỏi: “Chị Thiên Lan ơi, kẻ thù của chị lợi hại cỡ nào thế? Anh Tô của em có thể giải quyết không?”
Huyền Diễm Thiên Lan im lặng, quá mệt mỏi.
Đặc biệt là câu chị Thiên Lan đẹp vậy, anh Tô mà thấy chị chắc chắn sẽ chết mê chết mệt và giúp chị ngay thôi của Lạc Thu Thủy. Nó khiến cô ta muốn văng tục! Chết mê chết mệt? Giờ mỗi khi cô ta nhớ tới cảnh Tô Minh bình tĩnh đấm bể đầu mình ở Vô Lượng kiếm thành là lại không khỏi run rẩy.
Đó mà gọi là chết mê chết mệt á?
Người đàn ông đáng chết cả trăm ngàn lần kia vô tình, tàn nhẫn đến khó có thể tin thì có.
“Chị Thiên Lan ơi, giờ chúng ta đến Kiếp tông luôn đi, anh Tô của em chắc chắn đang ở đó đấy”, Lạc Thu Thủy lại nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.