Chương 1988
Tô Minh
13/01/2022
Nhưng trước mắt… cũng triệt để quá rồi đấy chứ?
Hình Lăng quả thật là đang cướp lấy, không coi Tô Minh ra gì.
Cướp đoạt một cách trắng trợn!
Hơn nữa, còn là bằng bản lĩnh cướp đoạt.
Tôi ở tầng ngoài, còn có bản lĩnh cướp đoạt tầng trong, còn thông báo cho cậu một tiếng và cậu cũng đồng ý rồi. Giờ tôi đứng bên ngoài hấp thu, cũng coi như là thực hiện hứa hẹn, hợp tình hợp lý.
Trong tình huống đó mà còn chèn ép Tô Minh thảm như vậy thì chỉ trách cậu quá yếu, quá vô dụng thôi.
Có điều, vài giây sau, tình hình lại xảy ra biến hóa.
Bên ngoài Kiếp Trì, rất nhiều đệ tử và ban lãnh đạo của Kiếp tông đều thay đổi sắc mặt, sự kích động, phấn khích, ồn ào dần dần biến mất, thay vào đó là sự khó hiểu.
“Chuyện gì thế này?”
Đúng thế! Chuyện gì xảy ra vậy?
Tất cả mọi người đều thấy Hình Lăng cướp hết những tinh hoa, kể cả nước ao màu máu ở tầng trong gom góp về quanh người mình, mắt thấy sắp hấp thu vào người thì bỗng dưng dừng lại.
Cảm giác ấy giống như một quả trứng gà đã được bóc sẵn đưa đến tận miệng, cũng đã há miệng ra, nhưng lại bị bắt ngừng lại.
“Bố, người hiểu không?”, Trì Thương Tuyết ngơ ngác, không nhịn được hỏi.
“Không hiểu”, Trì Chân Phong nhíu mày, lắc đầu đáp.
Ngay sau đó.
“Khốn kiếp! Nuốt cho tôi!”, bên trong Kiếp Trì, sắc mặt Hình Lăng chợt thay đổi hẳn, có chút kinh ngạc, sốt ruột, nhỏ giọng quát. Sau đó, hắn ta điên cuồng vận chuyển hố đen định hấp thu món ngon đã dâng lên tận miệng.
Đáng tiếc, vẫn chẳng thế làm được.
Cảm giác ấy như đã cắm ống hút vào rồi lại không thể hút trân châu lên.
Sắc mặt Hình Lăng đã còn không sốt ruột nữa, mà lập tức trở nên kinh ngạc, khó coi. Hắn ta như nghĩ tới gì đó, ngẩng phắt đầu lên ngó sang Tô Minh: “Tô sự đệ, là cậu!”
Hình Lăng cũng không phải thằng ngu, chuyện kỳ lạ như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân của nó. Mà ở đây, chỉ có mình và Tô Minh, chứ không còn kẻ thứ ba.
Lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Minh mà xem, không phải Tô Minh thì còn ai nữa?
Trái tim Hình Lăng bỗng đập lên thình thịch, có chút sợ, sự tự tin, đắc ý và kiêu ngạo ban đầu như bị một thùng nước lã giội thẳng vào người.
“Hình sư huynh, nếu có đồ tốt mà anh nhìn trúng thì có thể xin ý kiến của tôi. Biết đâu tôi ăn no còn có thể chia cho anh húp một ngụm. Nhưng, tôi không cho thì anh cũng đừng có mà mơ”, Tô Minh nhìn Hình Lăng, nhàn nhạt nói.
Tô Minh vừa nói xong, bèn lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Quay về”.
Thoáng chốc, vô số tinh hoa màu máu đầy tinh khiết tụ tập quanh người Hình Lăng như dịch chuyển tức thì biến mất sạch.
Tại đây có hình
Hình Lăng quả thật là đang cướp lấy, không coi Tô Minh ra gì.
Cướp đoạt một cách trắng trợn!
Hơn nữa, còn là bằng bản lĩnh cướp đoạt.
Tôi ở tầng ngoài, còn có bản lĩnh cướp đoạt tầng trong, còn thông báo cho cậu một tiếng và cậu cũng đồng ý rồi. Giờ tôi đứng bên ngoài hấp thu, cũng coi như là thực hiện hứa hẹn, hợp tình hợp lý.
Trong tình huống đó mà còn chèn ép Tô Minh thảm như vậy thì chỉ trách cậu quá yếu, quá vô dụng thôi.
Có điều, vài giây sau, tình hình lại xảy ra biến hóa.
Bên ngoài Kiếp Trì, rất nhiều đệ tử và ban lãnh đạo của Kiếp tông đều thay đổi sắc mặt, sự kích động, phấn khích, ồn ào dần dần biến mất, thay vào đó là sự khó hiểu.
“Chuyện gì thế này?”
Đúng thế! Chuyện gì xảy ra vậy?
Tất cả mọi người đều thấy Hình Lăng cướp hết những tinh hoa, kể cả nước ao màu máu ở tầng trong gom góp về quanh người mình, mắt thấy sắp hấp thu vào người thì bỗng dưng dừng lại.
Cảm giác ấy giống như một quả trứng gà đã được bóc sẵn đưa đến tận miệng, cũng đã há miệng ra, nhưng lại bị bắt ngừng lại.
“Bố, người hiểu không?”, Trì Thương Tuyết ngơ ngác, không nhịn được hỏi.
“Không hiểu”, Trì Chân Phong nhíu mày, lắc đầu đáp.
Ngay sau đó.
“Khốn kiếp! Nuốt cho tôi!”, bên trong Kiếp Trì, sắc mặt Hình Lăng chợt thay đổi hẳn, có chút kinh ngạc, sốt ruột, nhỏ giọng quát. Sau đó, hắn ta điên cuồng vận chuyển hố đen định hấp thu món ngon đã dâng lên tận miệng.
Đáng tiếc, vẫn chẳng thế làm được.
Cảm giác ấy như đã cắm ống hút vào rồi lại không thể hút trân châu lên.
Sắc mặt Hình Lăng đã còn không sốt ruột nữa, mà lập tức trở nên kinh ngạc, khó coi. Hắn ta như nghĩ tới gì đó, ngẩng phắt đầu lên ngó sang Tô Minh: “Tô sự đệ, là cậu!”
Hình Lăng cũng không phải thằng ngu, chuyện kỳ lạ như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân của nó. Mà ở đây, chỉ có mình và Tô Minh, chứ không còn kẻ thứ ba.
Lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Minh mà xem, không phải Tô Minh thì còn ai nữa?
Trái tim Hình Lăng bỗng đập lên thình thịch, có chút sợ, sự tự tin, đắc ý và kiêu ngạo ban đầu như bị một thùng nước lã giội thẳng vào người.
“Hình sư huynh, nếu có đồ tốt mà anh nhìn trúng thì có thể xin ý kiến của tôi. Biết đâu tôi ăn no còn có thể chia cho anh húp một ngụm. Nhưng, tôi không cho thì anh cũng đừng có mà mơ”, Tô Minh nhìn Hình Lăng, nhàn nhạt nói.
Tô Minh vừa nói xong, bèn lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Quay về”.
Thoáng chốc, vô số tinh hoa màu máu đầy tinh khiết tụ tập quanh người Hình Lăng như dịch chuyển tức thì biến mất sạch.
Tại đây có hình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.