Chương 1992
Tô Minh
13/01/2022
Nhưng mà.
Tô Minh chỉ cười: “Hình sư huynh đừng lo, tạm thời tôi sẽ không ra tay đâu”
Đương nhiên sẽ không ra tay rồi.
Giờ ra tay thì Hình Lăng sẽ chết, vậy chẳng phải vô số kiếp nạn do thiên thể Thần Phạt thu hút đến sẽ biến mất hơn phân nửa sao?
Thế thì quá lãng phí.
Hơn nữa, chỉ là tạm thời không giết Hình Lăng thôi, không có nghĩa sau khi Kiếp Trì kết thúc cũng sẽ không giết.
Mặt khác, tạm thời giữ lại mạng của Hình Lăng, đủ để cho một kẻ như Hình Lăng hưởng thụ cái gọi là tuyệt vọng đến cùng cực, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?
“Xẹt, xẹt, xẹt…”, Hình Lăng lùi đến sát biên giới tầng ngoài mới dừng lại, rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn ta nhìn qua thì cảm thấy Tô Minh không giống như sẽ ra tay với mình.
“Xin lỗi Tô sư đệ, lúc trước tôi bị ma đưa quỷ dẫn mới thế! Tô sư đệ, thành thật xin lỗi cậu!”, Hình Lăng nghiêm túc nói, chân thành tha thiết chỉ thiếu điều quỳ xuống.
Tô Minh cười: “Ha ha, không sao
cả”.
Rất nhiều người ngoài Kiếp Trì và trong thành đều sốt ruột, tại sao Tô Minh không giết chết Hình Lăng!
Chẳng may sau này Hình Lăng lại có suy nghĩ điên rồ gì thì phải làm sao? Nên trực tiếp giết Hình Lăng đi!
Sau đó, bỗng nhiên, dưới vô số đôi mắt, hơn trăm cái nguyên mạch cực phẩm đã xuất hiện trước mắt Tô Minh.
Đúng vậy, hơn trăm cái, số lượng nhiều đến mức làm người khác líu lưỡi.
Tô Minh này đang muốn làm gì đây?
Không lẽ muốn tạm thời hấp thu những tiên nguyên mạch cực phẩm này? Cố gắng đột phá?
Đây … đây không phải là một chuyện tầm phào hay sao?
“Quả thực muốn giành được thu hoạch đến mức cao nhất ở trong Trì Kiếp, vậy thì cảnh giới phải đạt tới Thiên Kiếp Siêu Thoát, chỉ cách một tầng giấy mỏng manh liền có thể vượt qua bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát, là cảnh giới tốt nhất, chỉ là, cảnh giới hiện tại của nhóc Tô còn cách bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát rất xa! Muốn tạm thời đột phá, việc này…”, lão Trang có chút không nói nên lời.
Đây không phải là mộng tưởng hão huyền sao?
Tô Minh còn cách xa mấy chục cảnh giới nhỏ nữa!
Chưa nói đến việc có người có thể đột phá mấy chục cảnh giới nhỏ trong một lần, cho dù có khả năng, nhưng cũng cần phải có thời gian!
Làm thế nào cũng phải mất tới hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu năm? Kiếp Trì căn bản không thể cung cấp nhiều thời gian đến vậy liền sẽ thối lui, biến mất, phải chờ đợi Kiếp Trì lần sau khởi động.
“Nhóc Tô, tuyệt đối đừng khinh suất!”, lão Trang lại trở nên lo lắng, có chút tự trách bản thân lúc trước sao không có nhắc nhở Tô Minh.
Quả nhiên.
Sau một lúc.
Tô Minh thực sự bắt đều tu luyện rồi.
Cách đó không xa, khuôn mặt của Hình Lăng chớp tắt ánh sáng, âm trầm bất định.
“Dưới cảnh giới bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát, còn kém xa mới là đối thủ của cậu, giết chết cậu, nhưng nếu như tôi đột phá, trở thành Thiên Kiếp Siêu Thoát chân chính thì sao?”, Hình Lăng lại tràn đầy lòng tự tin.
Thậm chí là kích động.
Rốt cuộc, khoảng cách tới Thiên Kiếp Siêu Thoát thực sự của hắn cũng không còn xa.
Chỉ thiếu hơn nghìn kiếp nạn nữa mà thôi!
Tô Minh chỉ cười: “Hình sư huynh đừng lo, tạm thời tôi sẽ không ra tay đâu”
Đương nhiên sẽ không ra tay rồi.
Giờ ra tay thì Hình Lăng sẽ chết, vậy chẳng phải vô số kiếp nạn do thiên thể Thần Phạt thu hút đến sẽ biến mất hơn phân nửa sao?
Thế thì quá lãng phí.
Hơn nữa, chỉ là tạm thời không giết Hình Lăng thôi, không có nghĩa sau khi Kiếp Trì kết thúc cũng sẽ không giết.
Mặt khác, tạm thời giữ lại mạng của Hình Lăng, đủ để cho một kẻ như Hình Lăng hưởng thụ cái gọi là tuyệt vọng đến cùng cực, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?
“Xẹt, xẹt, xẹt…”, Hình Lăng lùi đến sát biên giới tầng ngoài mới dừng lại, rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn ta nhìn qua thì cảm thấy Tô Minh không giống như sẽ ra tay với mình.
“Xin lỗi Tô sư đệ, lúc trước tôi bị ma đưa quỷ dẫn mới thế! Tô sư đệ, thành thật xin lỗi cậu!”, Hình Lăng nghiêm túc nói, chân thành tha thiết chỉ thiếu điều quỳ xuống.
Tô Minh cười: “Ha ha, không sao
cả”.
Rất nhiều người ngoài Kiếp Trì và trong thành đều sốt ruột, tại sao Tô Minh không giết chết Hình Lăng!
Chẳng may sau này Hình Lăng lại có suy nghĩ điên rồ gì thì phải làm sao? Nên trực tiếp giết Hình Lăng đi!
Sau đó, bỗng nhiên, dưới vô số đôi mắt, hơn trăm cái nguyên mạch cực phẩm đã xuất hiện trước mắt Tô Minh.
Đúng vậy, hơn trăm cái, số lượng nhiều đến mức làm người khác líu lưỡi.
Tô Minh này đang muốn làm gì đây?
Không lẽ muốn tạm thời hấp thu những tiên nguyên mạch cực phẩm này? Cố gắng đột phá?
Đây … đây không phải là một chuyện tầm phào hay sao?
“Quả thực muốn giành được thu hoạch đến mức cao nhất ở trong Trì Kiếp, vậy thì cảnh giới phải đạt tới Thiên Kiếp Siêu Thoát, chỉ cách một tầng giấy mỏng manh liền có thể vượt qua bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát, là cảnh giới tốt nhất, chỉ là, cảnh giới hiện tại của nhóc Tô còn cách bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát rất xa! Muốn tạm thời đột phá, việc này…”, lão Trang có chút không nói nên lời.
Đây không phải là mộng tưởng hão huyền sao?
Tô Minh còn cách xa mấy chục cảnh giới nhỏ nữa!
Chưa nói đến việc có người có thể đột phá mấy chục cảnh giới nhỏ trong một lần, cho dù có khả năng, nhưng cũng cần phải có thời gian!
Làm thế nào cũng phải mất tới hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu năm? Kiếp Trì căn bản không thể cung cấp nhiều thời gian đến vậy liền sẽ thối lui, biến mất, phải chờ đợi Kiếp Trì lần sau khởi động.
“Nhóc Tô, tuyệt đối đừng khinh suất!”, lão Trang lại trở nên lo lắng, có chút tự trách bản thân lúc trước sao không có nhắc nhở Tô Minh.
Quả nhiên.
Sau một lúc.
Tô Minh thực sự bắt đều tu luyện rồi.
Cách đó không xa, khuôn mặt của Hình Lăng chớp tắt ánh sáng, âm trầm bất định.
“Dưới cảnh giới bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát, còn kém xa mới là đối thủ của cậu, giết chết cậu, nhưng nếu như tôi đột phá, trở thành Thiên Kiếp Siêu Thoát chân chính thì sao?”, Hình Lăng lại tràn đầy lòng tự tin.
Thậm chí là kích động.
Rốt cuộc, khoảng cách tới Thiên Kiếp Siêu Thoát thực sự của hắn cũng không còn xa.
Chỉ thiếu hơn nghìn kiếp nạn nữa mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.