Chương 2006
Tô Minh
13/01/2022
“Nhóc Tô, cậu muốn rời đi sao?”, lão Trang gặng hỏi.
Tô Minh gật đầu:
“Dẫn cô nhóc Tuyết theo đi, nhớ lấy, dù cậu đi tới đâu thì vẫn mãi là người của Kiếp Tông. Còn có, đừng phụ lòng cô nhóc kia, mặc dù tính cách của nó có chút kiêu ngạo nhưng bản chất vẫn là một người lương thiện. Hơn nữa, những năm này, cô nhóc đó cũng chỉ rung động với một người duy nhất là cậu, lão đây nhìn nó lớn lên từ thuở bé con, vẫn luôn nghĩ rằng sau này nó sẽ không thể tìm được tình yêu đích thực cho mình, suy cho cùng, ánh mắt của nó quá cao, quá viển vông, không ngờ…”, lão Trang quả nhiên có chút men say mà trở nên nói dông dài.
Tô Minh cười khổ gật đầu: “Lão Trang, người yên tâm”.
“Được rồi, tên nhóc thối tha, ở lại sau núi tám nghìn năm, cũng đủ rồi chứ? Cút, cút đi, có thời gian thì quay lại thăm chúng ta!”, lão Trang phất tay đuổi người.
Tô Minh lui về phía sau mấy bước, sau đó trịnh trọng bái tạ: “Các vị tiền bối, tôi phải rời đi trước thôi, ơn tình của các vị, tôi cảm kích không thôi, có thời gian tôi nhất định sẽ trở lại bầu bạn cùng các vị tiền bối uống rượu”.
Dứt lời.
Anh cũng dứt khoát nhanh nhẹn quay người rời đi.
Vào khoảnh khắc Tô Minh quay người rời khỏi, cơn say của của mấy người lão Trang cũng tiêu tan. Vài ông già đều thở dài, trong đôi mắt đục ngầu đầy vẻ không nỡ.
Không lâu sau.
Toàn bộ Kiếp Tông đều bùng nổ.
Tô Minh vậy mà ra khỏi sau núi rồi?
Trời ạ.
Trong tám nghìn năm qua, cho dù anh vẫn luôn ở lại sau núi, chưa từng lộ diện nhưng những tin tức về anh cũng chưa từng nguôi ngoai.
Thậm chí, trong tám nghìn năm này, rất nhiều thành viên mới đến đều được các ‘ma cũ’ ngày ngày phổ cập bên tai: Kiếp Tông có một đệ tử gọi là Tô Minh.
về việc ngày đó Tô Minh đập vỡ chuông Kiếp, còn có biểu hiện nghịch thiên tối cao trong Kiếp Trì năm ấy được lưu trữ lại trong lưu ảnh thạch, đến hôm nay vẫn được lưu truyền rộng rãi trong Kiếp Tông.
Một câu nói, trong tám nghìn năm Tô Minh không ở tại Kiếp Tông nhưng thần thoại và truyền thuyết về anh vẫn được lưu truyền tại đây.
Hôm nay, Tô Minh rời khỏi sau núi.
Có thể tưởng tượng được tin tức này đã rung chấn lòng người nơi đây như thế nào.
Toàn bộ Kiếp Tông như nổ tung.
Tô Minh có chút không thích ứng kịp với cảnh tượng này, liền trực tiếp đi tới lầu các của tông chủ Kiếp Tông.
Đến được lầu các.
Trước mắt chính là Trì Chân Phong.
“Nhóc con khá lắm, xuất quan rồi sao?”, đôi mắt Trì Chân Phong sáng rực, vỗ vỗ bờ vai Tô Minh nói: “Không tồi”.
Tuy rằng cảnh giới của Tô Minh không có tiến bộ bao nhiêu, nhưng Trì Chân Phong hiểu rất rõ loại cấp bậc yêu nghiệt như Tô Minh, muốn phán đoán thực lực trên thực tế không thể chỉ nhìn vào cảnh giới bên ngoài.
“Tông chủ, Thương Tuyết đâu rồi?”, Tô Minh đi thẳng vào vấn đề, anh muốn rời khỏi Tông Kiếp rồi, nhất định sẽ không thể trở lại trong thời gian ngắn, rốt cuộc cuộc thi lớn tại tổng viện học viện Kỷ Nguyên sẽ bắt đầu sau một hoặc hai nghìn năm nữa.
Khi rời đi còn phải dẫn theo Trì Thương Tuyết, đây là chuyện anh đã đồng ý với lão Trang.
“Tuyết Nhi…”, Trì Chân Phong ngập ngừng do dự, có chút không biết phải làm sao.
“Thương Tuyết sao rồi”, vẻ mặt Tô Minh thoắt cái thay đổi, không lẽ Thương Tuyết đã gặp nguy hiểm hay xảy ra chuyện gì sao? Dù nói thế nào, Thương Tuyết cũng đã là người của anh sau ván cược kia!
Huống hồ anh đã hứa với lão Trang phải chăm sóc Thương Tuyết thật tốt!
Tô Minh gật đầu:
“Dẫn cô nhóc Tuyết theo đi, nhớ lấy, dù cậu đi tới đâu thì vẫn mãi là người của Kiếp Tông. Còn có, đừng phụ lòng cô nhóc kia, mặc dù tính cách của nó có chút kiêu ngạo nhưng bản chất vẫn là một người lương thiện. Hơn nữa, những năm này, cô nhóc đó cũng chỉ rung động với một người duy nhất là cậu, lão đây nhìn nó lớn lên từ thuở bé con, vẫn luôn nghĩ rằng sau này nó sẽ không thể tìm được tình yêu đích thực cho mình, suy cho cùng, ánh mắt của nó quá cao, quá viển vông, không ngờ…”, lão Trang quả nhiên có chút men say mà trở nên nói dông dài.
Tô Minh cười khổ gật đầu: “Lão Trang, người yên tâm”.
“Được rồi, tên nhóc thối tha, ở lại sau núi tám nghìn năm, cũng đủ rồi chứ? Cút, cút đi, có thời gian thì quay lại thăm chúng ta!”, lão Trang phất tay đuổi người.
Tô Minh lui về phía sau mấy bước, sau đó trịnh trọng bái tạ: “Các vị tiền bối, tôi phải rời đi trước thôi, ơn tình của các vị, tôi cảm kích không thôi, có thời gian tôi nhất định sẽ trở lại bầu bạn cùng các vị tiền bối uống rượu”.
Dứt lời.
Anh cũng dứt khoát nhanh nhẹn quay người rời đi.
Vào khoảnh khắc Tô Minh quay người rời khỏi, cơn say của của mấy người lão Trang cũng tiêu tan. Vài ông già đều thở dài, trong đôi mắt đục ngầu đầy vẻ không nỡ.
Không lâu sau.
Toàn bộ Kiếp Tông đều bùng nổ.
Tô Minh vậy mà ra khỏi sau núi rồi?
Trời ạ.
Trong tám nghìn năm qua, cho dù anh vẫn luôn ở lại sau núi, chưa từng lộ diện nhưng những tin tức về anh cũng chưa từng nguôi ngoai.
Thậm chí, trong tám nghìn năm này, rất nhiều thành viên mới đến đều được các ‘ma cũ’ ngày ngày phổ cập bên tai: Kiếp Tông có một đệ tử gọi là Tô Minh.
về việc ngày đó Tô Minh đập vỡ chuông Kiếp, còn có biểu hiện nghịch thiên tối cao trong Kiếp Trì năm ấy được lưu trữ lại trong lưu ảnh thạch, đến hôm nay vẫn được lưu truyền rộng rãi trong Kiếp Tông.
Một câu nói, trong tám nghìn năm Tô Minh không ở tại Kiếp Tông nhưng thần thoại và truyền thuyết về anh vẫn được lưu truyền tại đây.
Hôm nay, Tô Minh rời khỏi sau núi.
Có thể tưởng tượng được tin tức này đã rung chấn lòng người nơi đây như thế nào.
Toàn bộ Kiếp Tông như nổ tung.
Tô Minh có chút không thích ứng kịp với cảnh tượng này, liền trực tiếp đi tới lầu các của tông chủ Kiếp Tông.
Đến được lầu các.
Trước mắt chính là Trì Chân Phong.
“Nhóc con khá lắm, xuất quan rồi sao?”, đôi mắt Trì Chân Phong sáng rực, vỗ vỗ bờ vai Tô Minh nói: “Không tồi”.
Tuy rằng cảnh giới của Tô Minh không có tiến bộ bao nhiêu, nhưng Trì Chân Phong hiểu rất rõ loại cấp bậc yêu nghiệt như Tô Minh, muốn phán đoán thực lực trên thực tế không thể chỉ nhìn vào cảnh giới bên ngoài.
“Tông chủ, Thương Tuyết đâu rồi?”, Tô Minh đi thẳng vào vấn đề, anh muốn rời khỏi Tông Kiếp rồi, nhất định sẽ không thể trở lại trong thời gian ngắn, rốt cuộc cuộc thi lớn tại tổng viện học viện Kỷ Nguyên sẽ bắt đầu sau một hoặc hai nghìn năm nữa.
Khi rời đi còn phải dẫn theo Trì Thương Tuyết, đây là chuyện anh đã đồng ý với lão Trang.
“Tuyết Nhi…”, Trì Chân Phong ngập ngừng do dự, có chút không biết phải làm sao.
“Thương Tuyết sao rồi”, vẻ mặt Tô Minh thoắt cái thay đổi, không lẽ Thương Tuyết đã gặp nguy hiểm hay xảy ra chuyện gì sao? Dù nói thế nào, Thương Tuyết cũng đã là người của anh sau ván cược kia!
Huống hồ anh đã hứa với lão Trang phải chăm sóc Thương Tuyết thật tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.