Chương 2014
Tô Minh
13/01/2022
Cho dù là chị của cô ta cũng xem như vô cùng yêu nghiệt, nhưng bản thân muốn có được dung khí cũng là hy vọng hão huyền.
Dung khí này vẫn là năm đó chị cô ta lập được một công lao cực lớn cho chủ nhân, chính là vị công chúa nhỏ kia, rồi được công chúa nhỏ ban thưởng.
Sự trân quý của dung khí không thể nào tưởng tượng được.
Dung khí mạnh mẽ cỡ nào,
tự nhiên cũng chẳng thế tưởng tượng.
Mở dung khí ra.
Mời ngài.
Chớp mắt.
Có người hiếu kỳ, không hiếu, kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt giễu cợt.
“Vậy tôi sẽ không khách khí”, Tô Minh mở miệng nói.
Dứt lời, anh giơ tay lên, siết chặt nắm đấm, nện như điên xuống đài chiến đấu.
Vưu Thanh Nhi nhìn mà hồ
đồ.
Cô ta còn tưởng Tô Minh nói rằng mở đài chiến đấu ra thì thể nào cũng phải dùng thần binh lợi khí chém vào chứ? Có lẽ dựa vào thần binh lợi khí còn có thể có một chút xíu cơ hội.
Thật không ngờ, Tô Minh cứ dùng nắm đấm như vậy?
Con mẹ nó.
Rốt cuộc là Vưu Thanh Nhi cô ta mắt mù, hay là đầu óc người này có bệnh?
Nhưng mà.
“Ầm”, đúng lúc này, một quyền kia của Tô Minh đã đập xuống Độc Tiên ấn.
Cùng lúc đó.
Trong lòng thành Ly Đỉnh, tại một lầu các cố kính giữa hồ, trong một căn phòng xa hoa và sạch sẽ, một cô gái mặc đồ màu lam vốn đang rất cung kính
cu
đứng bên cạnh một chiếc ghế dựa to lớn, chợt sắc mặt cò ta hoàn toàn thay đổi, khí tức cũng hơi hỗn loạn, khóe miệng đẫm máu.
Cô gái áo lam tên là Vưu
Minh Nhi.
Trong đầu Vưu Minh Nhi giờ chỉ có một suy nghĩ – dung khí có chuyện rồi!
Đúng thế.
Chỉ có dung khí bị hủy cô ta mới có thể bị cắn trả.
Dung khí cùng một nhịp thở với chủ nhân.
Dung khí hủy, chủ nhân sẽ bị cắn trả cực lớn.
Mà chủ nhân chết, dung khí sẽ suy yếu, trở thành tổ khí, thậm chí là tiên khí, thậm chí
suy thoái lợi hại hơn.
Dung khí này vẫn là năm đó chị cô ta lập được một công lao cực lớn cho chủ nhân, chính là vị công chúa nhỏ kia, rồi được công chúa nhỏ ban thưởng.
Sự trân quý của dung khí không thể nào tưởng tượng được.
Dung khí mạnh mẽ cỡ nào,
tự nhiên cũng chẳng thế tưởng tượng.
Mở dung khí ra.
Mời ngài.
Chớp mắt.
Có người hiếu kỳ, không hiếu, kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt giễu cợt.
“Vậy tôi sẽ không khách khí”, Tô Minh mở miệng nói.
Dứt lời, anh giơ tay lên, siết chặt nắm đấm, nện như điên xuống đài chiến đấu.
Vưu Thanh Nhi nhìn mà hồ
đồ.
Cô ta còn tưởng Tô Minh nói rằng mở đài chiến đấu ra thì thể nào cũng phải dùng thần binh lợi khí chém vào chứ? Có lẽ dựa vào thần binh lợi khí còn có thể có một chút xíu cơ hội.
Thật không ngờ, Tô Minh cứ dùng nắm đấm như vậy?
Con mẹ nó.
Rốt cuộc là Vưu Thanh Nhi cô ta mắt mù, hay là đầu óc người này có bệnh?
Nhưng mà.
“Ầm”, đúng lúc này, một quyền kia của Tô Minh đã đập xuống Độc Tiên ấn.
Cùng lúc đó.
Trong lòng thành Ly Đỉnh, tại một lầu các cố kính giữa hồ, trong một căn phòng xa hoa và sạch sẽ, một cô gái mặc đồ màu lam vốn đang rất cung kính
cu
đứng bên cạnh một chiếc ghế dựa to lớn, chợt sắc mặt cò ta hoàn toàn thay đổi, khí tức cũng hơi hỗn loạn, khóe miệng đẫm máu.
Cô gái áo lam tên là Vưu
Minh Nhi.
Trong đầu Vưu Minh Nhi giờ chỉ có một suy nghĩ – dung khí có chuyện rồi!
Đúng thế.
Chỉ có dung khí bị hủy cô ta mới có thể bị cắn trả.
Dung khí cùng một nhịp thở với chủ nhân.
Dung khí hủy, chủ nhân sẽ bị cắn trả cực lớn.
Mà chủ nhân chết, dung khí sẽ suy yếu, trở thành tổ khí, thậm chí là tiên khí, thậm chí
suy thoái lợi hại hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.