Chương 2061
Tô Minh
13/01/2022
Trong lúc nhất thời, toàn bộ như hóa đá.
Dù là Dương Sào ở cuối chân trời hay là
Hà Nhiếp cũng sững să.
Trên không trung.
“Thẳng. thẳng nhóc này… Mạc Châm
Sơn giận dữ, cảm xúc dao động mãnh liệt:
“Nhạn Nhi, ông không hoa mắt đó chứ?”
Mạc Thanh Nhạn chi lắc đầu, lắc đầu
một cách ngu ngốc. “Không thể nào!”, Phướng Mộng Vũ đã
bị dọa cho run người, sắp ngất xiu đến nơi.
Rất nhanh ch chóng.
“Phụt. Lâm lão – một trong ba vị lão tổ
của nhà họ Có, là người đầu tiên không thế
giữ vững được nữa, phun ra một ngụm máu
tươi.
Hai vị lão tổ nhà họ Cố còn lại dù vẫn
chưa bị thương, nhưng lại tiêu hao nhiều
sức lực, sắc mặt cũng tái nhợt.
“Ba vị lão tổ có chút thực lực, kiên trì
được hơn mười hơi tho, thật là lãng phí thời
gian. Thắng nhóc tôi đây để ba người sớm
xuống Suối Vàng đoàn tụ với Có Hoàng
Tấn, chỉ có thể giúp các vị thêm một chút
thôi”, Tô Minh nói, giọng điệu nhàm chán.
Anh còn chưa nói xong.
Tô Minh đã giớ tay lên, đầu ngón tay trò
chi ra.
Một ngọn lửa màu tím than, ngọn lửa
nhỏ xíu giống như một sợi tóc màu tím đen,
lóe lên một cái rồi biến mất, hướng về phía
ba vị lão tổ nhà họ Có đang bị kẹt trong
thần thông pháp nguyên không gian.
Trong nhảy mắt.
Thái U Hòa không gây chú ý kia, nó
giống như một bóng ma màu tím đen đột
nhiên đến bên cạnh ba vị lão tổ nhà họ Có.
Hơn nữa, vốn đĩ chỉ có một tia Thái U Hỏa
lại đột nhiên lại trở nên dày đặc, lượn lỡ, che
kin ba vị lão tổ nhà họ Có.
Hiệu quà thị giác khá đáng sợ và khiến
nhiều người kinh ngạc.
Khi nhiều người còn không hiểu rốt cuộc
đã xây ra chuyện gì, ba vị lão tổ nhà họ Cố
đã kêu thâm thiết trong đau đôn rồi sau đó
hóa thành tro tàn.
Cà quá trình, từ khi đầu ngón tay của Tô
Minh xuất hiện ngọn lửa cho đến khi thể
xác và lĩnh hồn của ba vị lão tổ bị tiêu vong
toàn bộ, tổng cộng chưa đến một, hai giãy.
Quá nhanh, nhanh đến mức khiến người
khác nghĩ mình đang nằm mơ, tất nhiên đối
với nhà họ Có mà nói, đây là một cơn ác
mộng.
“Mệnh hòa?”, cuối chân trời, Hà Nhiếp,
Lục Các chủ của Chúng Sinh các cuối cùng
cũng mất bình tĩnh, về mặt thay đổi.
Dương Sào bên cạnh cũng không
cần nói.
Ngọn lửa Tô Minh vừa dùng chính là
mệnh hỏa trong truyền thuyết.
Mệnh hỏa cực kỳ hiếm thấy, dù là vài lão
quái vật dùng lửa chứng đạo, khổ cực cả
một đời cũng khó có thể nắm giữ được
mệnh hòa của mình, bởi vì nếu muốn nắm
chắc mệnh hòa thì phài dung hợp với ngọn
lửa. Nói một cách đơn giản, mệnh cách và
vận mệnh đều dung hợp với lửa. Theo nghĩa
khác, phải là trong lửa có tôi, tôi chính là
ngọn lửa mới được.
Điều này rất khó, thậm chí còn là hy
vọng hão huyền, lý do rất đơn giản, mệnh
cách của con người dù có tốt, hoặc là vận
mệnh và xác thị đều tốt, muốn dung hợp,
cũng phải chịu sự thiêu đốt, nung nóng của
ngọn lửa này, đây không phải là hy vọng
hão huyến thi là gì.
Vậy mà Tô Minh lại làm được. Hơn nữa,
Tô Minh mới chỉ mười ngàn tuổi.
Dù tận mắt nhìn thấy, Hà Nhiếp và
Dương Sào cũng bị dọa sợ.
Dù là Dương Sào ở cuối chân trời hay là
Hà Nhiếp cũng sững să.
Trên không trung.
“Thẳng. thẳng nhóc này… Mạc Châm
Sơn giận dữ, cảm xúc dao động mãnh liệt:
“Nhạn Nhi, ông không hoa mắt đó chứ?”
Mạc Thanh Nhạn chi lắc đầu, lắc đầu
một cách ngu ngốc. “Không thể nào!”, Phướng Mộng Vũ đã
bị dọa cho run người, sắp ngất xiu đến nơi.
Rất nhanh ch chóng.
“Phụt. Lâm lão – một trong ba vị lão tổ
của nhà họ Có, là người đầu tiên không thế
giữ vững được nữa, phun ra một ngụm máu
tươi.
Hai vị lão tổ nhà họ Cố còn lại dù vẫn
chưa bị thương, nhưng lại tiêu hao nhiều
sức lực, sắc mặt cũng tái nhợt.
“Ba vị lão tổ có chút thực lực, kiên trì
được hơn mười hơi tho, thật là lãng phí thời
gian. Thắng nhóc tôi đây để ba người sớm
xuống Suối Vàng đoàn tụ với Có Hoàng
Tấn, chỉ có thể giúp các vị thêm một chút
thôi”, Tô Minh nói, giọng điệu nhàm chán.
Anh còn chưa nói xong.
Tô Minh đã giớ tay lên, đầu ngón tay trò
chi ra.
Một ngọn lửa màu tím than, ngọn lửa
nhỏ xíu giống như một sợi tóc màu tím đen,
lóe lên một cái rồi biến mất, hướng về phía
ba vị lão tổ nhà họ Có đang bị kẹt trong
thần thông pháp nguyên không gian.
Trong nhảy mắt.
Thái U Hòa không gây chú ý kia, nó
giống như một bóng ma màu tím đen đột
nhiên đến bên cạnh ba vị lão tổ nhà họ Có.
Hơn nữa, vốn đĩ chỉ có một tia Thái U Hỏa
lại đột nhiên lại trở nên dày đặc, lượn lỡ, che
kin ba vị lão tổ nhà họ Có.
Hiệu quà thị giác khá đáng sợ và khiến
nhiều người kinh ngạc.
Khi nhiều người còn không hiểu rốt cuộc
đã xây ra chuyện gì, ba vị lão tổ nhà họ Cố
đã kêu thâm thiết trong đau đôn rồi sau đó
hóa thành tro tàn.
Cà quá trình, từ khi đầu ngón tay của Tô
Minh xuất hiện ngọn lửa cho đến khi thể
xác và lĩnh hồn của ba vị lão tổ bị tiêu vong
toàn bộ, tổng cộng chưa đến một, hai giãy.
Quá nhanh, nhanh đến mức khiến người
khác nghĩ mình đang nằm mơ, tất nhiên đối
với nhà họ Có mà nói, đây là một cơn ác
mộng.
“Mệnh hòa?”, cuối chân trời, Hà Nhiếp,
Lục Các chủ của Chúng Sinh các cuối cùng
cũng mất bình tĩnh, về mặt thay đổi.
Dương Sào bên cạnh cũng không
cần nói.
Ngọn lửa Tô Minh vừa dùng chính là
mệnh hỏa trong truyền thuyết.
Mệnh hỏa cực kỳ hiếm thấy, dù là vài lão
quái vật dùng lửa chứng đạo, khổ cực cả
một đời cũng khó có thể nắm giữ được
mệnh hòa của mình, bởi vì nếu muốn nắm
chắc mệnh hòa thì phài dung hợp với ngọn
lửa. Nói một cách đơn giản, mệnh cách và
vận mệnh đều dung hợp với lửa. Theo nghĩa
khác, phải là trong lửa có tôi, tôi chính là
ngọn lửa mới được.
Điều này rất khó, thậm chí còn là hy
vọng hão huyền, lý do rất đơn giản, mệnh
cách của con người dù có tốt, hoặc là vận
mệnh và xác thị đều tốt, muốn dung hợp,
cũng phải chịu sự thiêu đốt, nung nóng của
ngọn lửa này, đây không phải là hy vọng
hão huyến thi là gì.
Vậy mà Tô Minh lại làm được. Hơn nữa,
Tô Minh mới chỉ mười ngàn tuổi.
Dù tận mắt nhìn thấy, Hà Nhiếp và
Dương Sào cũng bị dọa sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.