Chương 2067
Tô Minh
13/01/2022
Hôm nay, trong đại hội của Tổng Viện,
Tô Minh và Cổ Thần đều sẽ xuất hiện, nghĩ
đến thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy
hưng phần. Lúc này, trên sân võ của tổng
viện sớm đã chật kín người, người đông
nghìn nghịt, còn có rất nhiều màn hình
truyền hình trực tiếp đồng bộ Tiên Nguyên
một cách rõ ràng được gắn trên cao, có thể
đàm bảo tất cả tu già võ đạo trong toàn
Thành phố Kỳ Nguyên ngắng đầu lên liền
có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của cuộc thi.
Mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Nói đến sân võ đạo của tổng viện của
học viện Kỳ Nguyên, có lai lịch rất lớn, cũng
là cột mốc của thành Kỳ Nguyên.
Sân võ đạo cổ xưa này từng là miệng
núi lửa, mấy tỷ năm trước, người đầu tiên
sáng lập Tổng Viện chính là một vị tu giả võ
đạo thuộc tính hòa, cũng là một vị võ đạo
lưu lạc của đại vực hư không, thực lực
mạnh vô cùng, một lòng hưởng võ, tại hư
không tách biệt vô tận, tình cờ gặp phải
ngọn núi lửa này.
Lúc đó, ngọn núi lửa đang hoạt động
này không ngừng phun ra những ngọn lửa
mắc ma không thể tưỡng tượng nối, vị sáng
lập tổng viện với tài năng xuất chúng kia vậy mà đã lao đầu vào trong ngọn núi lửa
đang hoạt động, lấy ngọn núi lửa đang hoạt
động làm nền tảng của lửa, tôi luyện thành
nền tàng của võ đạo thuộc tính Hòa.
Hơn một trăm ngàn năm cứ thế trôi qua,
ngọn núi lửa đang hoạt động này vậy mà lại
bị vị sáng lập ra Tổng Viện kia nuốt chững
và biến thành một ngọn núi lửa “chết”. Bản
thân vị sáng lập ra tổng viện kia cũng có
được võ đạo thuộc tỉnh Hòa rất lớn.
Có lẽ là cảm thấy ngọn núi lửa này
chính là nơi hữu duyên với mình, vô số năm
sau đó, vị sáng lập ra tổng viện này không
rời đi, mà đã thành lập một học viện trên
ngọn núi lửa này, chính là tổng viện của học
viện Kỳ Nguyên.
Sân võ đạo của tổng viện vừa hay lại là
trung tâm chính của toàn học viện, đồng
thời cũng là trung tâm của miệng núi lửa.
Ngày nay, trong sân võ đạo vẫn còn có
một pho tượng rất lớn, pho tượng điêu khắc
một người đàn ông trung niên đang ngồi
xếp bằng, toàn thân bốc lửa, hai mắt uyên
thâm nhìn chằm chằm vào tay mình, trên
tay là ngọn lửa mắc ma sống động như thật. Pho tượng khổng lỗ này thể hiện cành
tượng người sáng lập Tổng Viện năm đó
đang tu luyện trong ngọn núi lửa đang hoạt
động. Pho tượng này cũng đã trở thành
biểu tượng của Tổng Viện của học viện Kỳ
nguyên.
Ngoài ra, ở bốn hưởng của sân võ đạo
này đều có một cột đá cổ xưa. Bốn cột đá
này cũng không hề đơn giản, có lời đồn nói
rằng bốn cột đá này lắn lượt tượng trưng
cho bốn mắt trận của bốn cổng Tượng
Ngục. Cái gọi là Tứ Tượng Ngục chính là
một nến văn minh lưu đày, một nền văn
minh khép kín, một nền văn minh giống
như ngục tù chuyên lưu đầy những người
phạm tội ác, có rất nhiều truyền thuyết về
văn minh Tứ Tượng, ngay cả Tô Minh cũng
đã từng nghe nói qua, có điều, đến nay vẫn
chưa có ai có thể khẳng định một cách
chắc chắn rằng Tứ Tượng Vực thực sự có
tổn.
Nghe đồn sân võ đạo của Tổng Viện
chính là một lối vào của Tử Tượng Ngục,
bốn cột đá trấn áp ở bốn góc sân võ đạo
chính là mắt trận của trận pháp niêm phong cổng ngục, truyền thuyết này đã có
rất lâu rồi, có thể đã được lưu truyền từ
mấy tỷ năm trước, lưu truyền cho đến tận
ngày nay. Tô Minh cũng lờ mờ hiểu được,
chuyện này đã được nhìn thấy trong một
quyền “Lịch sử học viện Kỳ nguyên” do
Tiên Cơ Lâu biên soạn mà Mạc Thanh
Nhạn vẫn hay cầm đến trong mấy ngày
rảnh rỗi vừa rồi.
Tô Minh và Cổ Thần đều sẽ xuất hiện, nghĩ
đến thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy
hưng phần. Lúc này, trên sân võ của tổng
viện sớm đã chật kín người, người đông
nghìn nghịt, còn có rất nhiều màn hình
truyền hình trực tiếp đồng bộ Tiên Nguyên
một cách rõ ràng được gắn trên cao, có thể
đàm bảo tất cả tu già võ đạo trong toàn
Thành phố Kỳ Nguyên ngắng đầu lên liền
có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của cuộc thi.
Mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Nói đến sân võ đạo của tổng viện của
học viện Kỳ Nguyên, có lai lịch rất lớn, cũng
là cột mốc của thành Kỳ Nguyên.
Sân võ đạo cổ xưa này từng là miệng
núi lửa, mấy tỷ năm trước, người đầu tiên
sáng lập Tổng Viện chính là một vị tu giả võ
đạo thuộc tính hòa, cũng là một vị võ đạo
lưu lạc của đại vực hư không, thực lực
mạnh vô cùng, một lòng hưởng võ, tại hư
không tách biệt vô tận, tình cờ gặp phải
ngọn núi lửa này.
Lúc đó, ngọn núi lửa đang hoạt động
này không ngừng phun ra những ngọn lửa
mắc ma không thể tưỡng tượng nối, vị sáng
lập tổng viện với tài năng xuất chúng kia vậy mà đã lao đầu vào trong ngọn núi lửa
đang hoạt động, lấy ngọn núi lửa đang hoạt
động làm nền tảng của lửa, tôi luyện thành
nền tàng của võ đạo thuộc tính Hòa.
Hơn một trăm ngàn năm cứ thế trôi qua,
ngọn núi lửa đang hoạt động này vậy mà lại
bị vị sáng lập ra Tổng Viện kia nuốt chững
và biến thành một ngọn núi lửa “chết”. Bản
thân vị sáng lập ra tổng viện kia cũng có
được võ đạo thuộc tỉnh Hòa rất lớn.
Có lẽ là cảm thấy ngọn núi lửa này
chính là nơi hữu duyên với mình, vô số năm
sau đó, vị sáng lập ra tổng viện này không
rời đi, mà đã thành lập một học viện trên
ngọn núi lửa này, chính là tổng viện của học
viện Kỳ Nguyên.
Sân võ đạo của tổng viện vừa hay lại là
trung tâm chính của toàn học viện, đồng
thời cũng là trung tâm của miệng núi lửa.
Ngày nay, trong sân võ đạo vẫn còn có
một pho tượng rất lớn, pho tượng điêu khắc
một người đàn ông trung niên đang ngồi
xếp bằng, toàn thân bốc lửa, hai mắt uyên
thâm nhìn chằm chằm vào tay mình, trên
tay là ngọn lửa mắc ma sống động như thật. Pho tượng khổng lỗ này thể hiện cành
tượng người sáng lập Tổng Viện năm đó
đang tu luyện trong ngọn núi lửa đang hoạt
động. Pho tượng này cũng đã trở thành
biểu tượng của Tổng Viện của học viện Kỳ
nguyên.
Ngoài ra, ở bốn hưởng của sân võ đạo
này đều có một cột đá cổ xưa. Bốn cột đá
này cũng không hề đơn giản, có lời đồn nói
rằng bốn cột đá này lắn lượt tượng trưng
cho bốn mắt trận của bốn cổng Tượng
Ngục. Cái gọi là Tứ Tượng Ngục chính là
một nến văn minh lưu đày, một nền văn
minh khép kín, một nền văn minh giống
như ngục tù chuyên lưu đầy những người
phạm tội ác, có rất nhiều truyền thuyết về
văn minh Tứ Tượng, ngay cả Tô Minh cũng
đã từng nghe nói qua, có điều, đến nay vẫn
chưa có ai có thể khẳng định một cách
chắc chắn rằng Tứ Tượng Vực thực sự có
tổn.
Nghe đồn sân võ đạo của Tổng Viện
chính là một lối vào của Tử Tượng Ngục,
bốn cột đá trấn áp ở bốn góc sân võ đạo
chính là mắt trận của trận pháp niêm phong cổng ngục, truyền thuyết này đã có
rất lâu rồi, có thể đã được lưu truyền từ
mấy tỷ năm trước, lưu truyền cho đến tận
ngày nay. Tô Minh cũng lờ mờ hiểu được,
chuyện này đã được nhìn thấy trong một
quyền “Lịch sử học viện Kỳ nguyên” do
Tiên Cơ Lâu biên soạn mà Mạc Thanh
Nhạn vẫn hay cầm đến trong mấy ngày
rảnh rỗi vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.