Chương 2084
Tô Minh
13/01/2022
Sau vài lượt hô hấp trắm lắng.
Thật sự có… thật sự có người tiến lên.
“Người xếp hạng 54 trong bảng phân
tích dự đoán trận đấu, Tiết Giao”, Mạc
Thanh Nhạn khẽ nói: “Cũng không bất ngờ,
dựa vào thực lực của cậu ta, nếu như không
phải do vận may tốt thi có lẽ đã không qua
được vòng loại thứ ba rồi, cậu ta lấy được vị
trí 20 là rất thỏa mãn rối, tự nhận đứng thứ
20 cũng là chuyện binh thường”.
“19”.
“18”.
“17”.
Điều càng khiến người ta bắt ngờ đó là,
sau đó từng vị trí mà Dương Sào gọi lên đều
có người tự nhận.
Hơn nữa, không có ai khiêu chiến cà.
Quà thực kỳ lạ, quà thực quá k lạ lạ.
“3”.
Rất nhanh, đến Mạc Thanh Nhạn lên đài
tự nhận vị trí thứ ba cũng kết thúc rồi.
Được rổi, chỉ còn lại vị trí thứ nhất và
thứ hai.
Tất cả mọi người đều biết rõ, trong đại
hội tổng viện lần này, danh sách 20 người
đứng đầu không còn quan trọng nữa.
Cho dù những đệ tử có tiến được vào
trong danh sách 20 người đứng đầu cũng
không còn để ý đến thứ tự cuối cùng của
minh nữa, đến bọn họ cũng chỉ quan tâm
đến trận quyết chiến cuối cùng, cũng chính
là trận chiến tranh vị trí thử nhất và thứ nhì.
Điều họ quan tâm chính là trận chiến
giữa Tô Minh và Cố Thắn!!
Đều không đợi được nữa rồi, đến nỗi vị
trí thứ hạng của mình cũng không quan
tâm, không muốn tranh đấu nữa, đều đang
cố ý giảm bớt thời gian, để sớm được xem
trận chiến giữa Cố Thần và Tô Minh.
“Mör”, dưới sự chứng kiến của hàng tỷ
con mắt, Tô Minh giớ tay lên bày ra tư thế
mời Có Thần.
“Tôi sẽ giết chết cậu, để báo thù rửa
hận cho bố mẹ tôi, đồng thời sẽ lấy vị trí thứ
nhất trong đại hội lắn này”, Có Thần nhìn
sâu về phía Tô Minh, thanh âm có chút
khàn khàn, thậm chí vào khoảnh khắc bắt
đầu này, đôi mắt của anh ta đã có vẻ huyết sắc yêu dị rối.
Ngay sau đó.
Tô Minh và Có Thần đã đứng trên đài
đấu võ.
Toàn tưởng, tất cả mọi người đều ngừng
thỏ, ăn từ món khai vị đến giỡ, cuối cùng đã
được thường thức món chính rối.
Trong không trung, Hà Nhiếp và cả các
cao tầng tổng viện vốn đang ngôi trên ghế
quan sát, cũng không hẹn mà cùng đứng
lên. Có thể thấy, bất kể là Hà Nhiếp, Dương
Sào, hay là Mạc Châm Sơn đều rất căng
thẳng.
Trên đài đấu võ.
“Chi luận về thiên phú võ đạo, tôi không
bằng cậu”, Cố Thần nhin chằm chằm Tô
Minh, nói: “Đáng tiếc, thời gian tu võ của
cậu quá ngắn, cậu và tôi vốn không cần
phải đi đến bước không chết không xong”.
“Được rồi, đừng phí lời nữa, anh nhìn
anh kia, mắt đã đồ ngắu lên rối, hận nỗi
không thể nuốt sống tôi, hà tất gì phải
nhiều lời thửa thãi vậy? Cái gì mà vốn không
cần phải đi đến bước không chết không cần phải đi đến bước không chết không
xong? Ha ha, anh nghĩ xem, bố mẹ anh chết
trong tay tôi, còn nữa, nữ thần mà anh theo
đuổi hàng triệu năm nay cũng chỉ chung
tình với tôi chứ không phải anh, cho nên… mời”.
Thật sự có… thật sự có người tiến lên.
“Người xếp hạng 54 trong bảng phân
tích dự đoán trận đấu, Tiết Giao”, Mạc
Thanh Nhạn khẽ nói: “Cũng không bất ngờ,
dựa vào thực lực của cậu ta, nếu như không
phải do vận may tốt thi có lẽ đã không qua
được vòng loại thứ ba rồi, cậu ta lấy được vị
trí 20 là rất thỏa mãn rối, tự nhận đứng thứ
20 cũng là chuyện binh thường”.
“19”.
“18”.
“17”.
Điều càng khiến người ta bắt ngờ đó là,
sau đó từng vị trí mà Dương Sào gọi lên đều
có người tự nhận.
Hơn nữa, không có ai khiêu chiến cà.
Quà thực kỳ lạ, quà thực quá k lạ lạ.
“3”.
Rất nhanh, đến Mạc Thanh Nhạn lên đài
tự nhận vị trí thứ ba cũng kết thúc rồi.
Được rổi, chỉ còn lại vị trí thứ nhất và
thứ hai.
Tất cả mọi người đều biết rõ, trong đại
hội tổng viện lần này, danh sách 20 người
đứng đầu không còn quan trọng nữa.
Cho dù những đệ tử có tiến được vào
trong danh sách 20 người đứng đầu cũng
không còn để ý đến thứ tự cuối cùng của
minh nữa, đến bọn họ cũng chỉ quan tâm
đến trận quyết chiến cuối cùng, cũng chính
là trận chiến tranh vị trí thử nhất và thứ nhì.
Điều họ quan tâm chính là trận chiến
giữa Tô Minh và Cố Thắn!!
Đều không đợi được nữa rồi, đến nỗi vị
trí thứ hạng của mình cũng không quan
tâm, không muốn tranh đấu nữa, đều đang
cố ý giảm bớt thời gian, để sớm được xem
trận chiến giữa Cố Thần và Tô Minh.
“Mör”, dưới sự chứng kiến của hàng tỷ
con mắt, Tô Minh giớ tay lên bày ra tư thế
mời Có Thần.
“Tôi sẽ giết chết cậu, để báo thù rửa
hận cho bố mẹ tôi, đồng thời sẽ lấy vị trí thứ
nhất trong đại hội lắn này”, Có Thần nhìn
sâu về phía Tô Minh, thanh âm có chút
khàn khàn, thậm chí vào khoảnh khắc bắt
đầu này, đôi mắt của anh ta đã có vẻ huyết sắc yêu dị rối.
Ngay sau đó.
Tô Minh và Có Thần đã đứng trên đài
đấu võ.
Toàn tưởng, tất cả mọi người đều ngừng
thỏ, ăn từ món khai vị đến giỡ, cuối cùng đã
được thường thức món chính rối.
Trong không trung, Hà Nhiếp và cả các
cao tầng tổng viện vốn đang ngôi trên ghế
quan sát, cũng không hẹn mà cùng đứng
lên. Có thể thấy, bất kể là Hà Nhiếp, Dương
Sào, hay là Mạc Châm Sơn đều rất căng
thẳng.
Trên đài đấu võ.
“Chi luận về thiên phú võ đạo, tôi không
bằng cậu”, Cố Thần nhin chằm chằm Tô
Minh, nói: “Đáng tiếc, thời gian tu võ của
cậu quá ngắn, cậu và tôi vốn không cần
phải đi đến bước không chết không xong”.
“Được rồi, đừng phí lời nữa, anh nhìn
anh kia, mắt đã đồ ngắu lên rối, hận nỗi
không thể nuốt sống tôi, hà tất gì phải
nhiều lời thửa thãi vậy? Cái gì mà vốn không
cần phải đi đến bước không chết không cần phải đi đến bước không chết không
xong? Ha ha, anh nghĩ xem, bố mẹ anh chết
trong tay tôi, còn nữa, nữ thần mà anh theo
đuổi hàng triệu năm nay cũng chỉ chung
tình với tôi chứ không phải anh, cho nên… mời”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.