Chương 2095
Tô Minh
13/01/2022
Nhưng, lần Hội nghị Trường lão kia, cả
mười tám vị trường lão đều đồng ý cách
chức Mạc Châm Sơn.
Điều này thật sự rất quái lạ.
Mạc Châm Sơn cũng trở thành vị viện
trưởng duy nhất trong lich sử tổng viện khi
đang nhậm chức thì bị cưỡng chế rời ghế
viện trường.
Từ đó đến nay, Mạc Châm Sơn vẫn
không hiểu nguyên nhân là gì?
“Tôi không rõ lắm”, ánh mắt Dương Sào
chợt lóe, ông ta cần thận quan sát Tô
Minh, sâu trong đáy mắt tràn đầy căng
thằng, thù hần, kiêng dè,.
“Không rõ lắm à? Để tôi đoán chút nhé,
chắc là ông đã hứa hẹn cái gì đó với mười
tám vị trường lão nhì? Hay là, ông đã dùng
gi đó uy hiếp mưỡi tám vị trưởng lão, nó là
một điểm uy hiếp chí mạng, khiến cho bọn
họ không thể từ chối chăng?”, Tô Minh
nghi ngờ hỏi.
Dương Sào không dám hé răng.
Tô Minh nói tiếp: “Tôi cảm thấy rằng,
ông không có hứa hẹn chỗ tốt nào cả, lúc
ấy, tuy ông đã là phó viện trường, có khả
năng sẽ trở thành viện trường kế nhiệm,
nhưng lấy thực lực và tiền vốn của ông thì
tôi chắc chắn ông không có đủ điều kiện
dễ dàng mua chuộc mười tám vị trưởng
lão. Do vậy, tôi nghi ngờ ông đã uy hiếp
bọn họ, phải vậy chứ?
“Ha ha. Uy hiếp hà? Lúc ấy, tôi còn
không có điều kiện mua chuộc mười tám vị
trường lão, thì liệu có thực lực uy hiếp
mười tám vị trưởng lão sao?”, Dương Sào
cười khẩy rối hỏi ngược lại, bây giờ, cầm
xúc của ông ta đã dịu đi rất nhiều, it nhất
ngay lúc này ông ta đã tỉnh táo lại, không
còn run rấy như trước nữa.
“Tất nhiên là ông không có thực lực ấy
rồi, nhưng nếu ông nương nhờ thế lực ở
một nến văn minh cấp bảy, những kẻ đã hạ
sát sư tôn của tôi Cố Hoàng Sĩ thì sao?”,
Tô Minh mìm cười đăm chiêu, lại vừa có cả
sát ý, anh nói: “Năm y, sư tổ Mạc Châm
Sơn kiên quyết bảo vệ tính mạng của sư
tôn Cố Hoàng Si, tuy sư tôn Cổ Hoàng Si
đã bị đánh tàn phế, nhưng rốt cuộc vẫn còn sống, chắc hằn thế lực ở nền văn minh
cấp bảy, những kẻ bắt buộc sư tôn của tôi
chết, sẽ rất mất mặt nhi? Vi thế, bọn họ
khá là bất mãn đối với sư tổ của tôi. Như
vậy, thế lực đến từ nến văn minh cấp bảy
với nhau.
Tất cả mọi việc đã được thông suốt, sau
kia âm thẩm tìm ông để bắt tay và
lưng ông có thể lực đến từ nền văn minh
cấp bảy kia làm chỗ dựa vững chắc, nếu
ông muốn uy hiếp mười tám vị trưởng lão
thì không khó chút nào, ai dám không
nghe lời ông ất sẽ bị thế lực đến từ nến
văn minh cấp bảy kía trà thừ”.
“, tâm trạng Dương Sào rất chấn
động, tuy ông ta không nói lời nào, nhưng,
mổ hôi túa ra đẫm trán, và hơi thờ có hơi
hỗn loạn.
Hiển nhiên là Tô Minh đã đoán trúng.
“Ông! Dương Sào!”, Mạc Châm Sơn nối
giận, quát to, sát ý bùng nổ, trừng mắt
nhìn Dương Sào.
Thì ra sự thật là thế này.
“Hay là để tôi đoán tiếp nhé, nếu năm
đó ông quy hàng thế lực đến từ nền văn
minh cấp bảy kia, thể thì, mấy năm nay,
ông làm chó chắc là sẽ vụng trộm cống
hiến không ít đồ cho chủ nhân mình nhĩ?
Nói cách khác, dựa vào đầu mà ông được
làm chó cho người ta chứ? Nghe nói, tổng
viện có lịch sử lâu đời và rất huy hoàng,
chắc hẳn sẽ có khá nhiều tài nguyên võ
đạo thậm chí cả bảo vật hiểm thấy, là viện
trường, không lẽ mấy năm này ông vẫn
cầm tài nguyên võ đạo và bào vật hiếm có
của tổng viện đi hiểu kính chủ nhân chủ
đối
minh ư?”, Tô Minh lại hỏi.
Sắc mặt Dương Sào trấng bệch.
Ông ta nhìn Tô Minh chằm chắm, ánh
mắt sợ sệt đến mức run lên.
Tô Minh gần như đoán trúng hết.
Quá kinh khủng.
Quá đáng sợ.
mười tám vị trường lão đều đồng ý cách
chức Mạc Châm Sơn.
Điều này thật sự rất quái lạ.
Mạc Châm Sơn cũng trở thành vị viện
trưởng duy nhất trong lich sử tổng viện khi
đang nhậm chức thì bị cưỡng chế rời ghế
viện trường.
Từ đó đến nay, Mạc Châm Sơn vẫn
không hiểu nguyên nhân là gì?
“Tôi không rõ lắm”, ánh mắt Dương Sào
chợt lóe, ông ta cần thận quan sát Tô
Minh, sâu trong đáy mắt tràn đầy căng
thằng, thù hần, kiêng dè,.
“Không rõ lắm à? Để tôi đoán chút nhé,
chắc là ông đã hứa hẹn cái gì đó với mười
tám vị trường lão nhì? Hay là, ông đã dùng
gi đó uy hiếp mưỡi tám vị trưởng lão, nó là
một điểm uy hiếp chí mạng, khiến cho bọn
họ không thể từ chối chăng?”, Tô Minh
nghi ngờ hỏi.
Dương Sào không dám hé răng.
Tô Minh nói tiếp: “Tôi cảm thấy rằng,
ông không có hứa hẹn chỗ tốt nào cả, lúc
ấy, tuy ông đã là phó viện trường, có khả
năng sẽ trở thành viện trường kế nhiệm,
nhưng lấy thực lực và tiền vốn của ông thì
tôi chắc chắn ông không có đủ điều kiện
dễ dàng mua chuộc mười tám vị trưởng
lão. Do vậy, tôi nghi ngờ ông đã uy hiếp
bọn họ, phải vậy chứ?
“Ha ha. Uy hiếp hà? Lúc ấy, tôi còn
không có điều kiện mua chuộc mười tám vị
trường lão, thì liệu có thực lực uy hiếp
mười tám vị trưởng lão sao?”, Dương Sào
cười khẩy rối hỏi ngược lại, bây giờ, cầm
xúc của ông ta đã dịu đi rất nhiều, it nhất
ngay lúc này ông ta đã tỉnh táo lại, không
còn run rấy như trước nữa.
“Tất nhiên là ông không có thực lực ấy
rồi, nhưng nếu ông nương nhờ thế lực ở
một nến văn minh cấp bảy, những kẻ đã hạ
sát sư tôn của tôi Cố Hoàng Sĩ thì sao?”,
Tô Minh mìm cười đăm chiêu, lại vừa có cả
sát ý, anh nói: “Năm y, sư tổ Mạc Châm
Sơn kiên quyết bảo vệ tính mạng của sư
tôn Cố Hoàng Si, tuy sư tôn Cổ Hoàng Si
đã bị đánh tàn phế, nhưng rốt cuộc vẫn còn sống, chắc hằn thế lực ở nền văn minh
cấp bảy, những kẻ bắt buộc sư tôn của tôi
chết, sẽ rất mất mặt nhi? Vi thế, bọn họ
khá là bất mãn đối với sư tổ của tôi. Như
vậy, thế lực đến từ nến văn minh cấp bảy
với nhau.
Tất cả mọi việc đã được thông suốt, sau
kia âm thẩm tìm ông để bắt tay và
lưng ông có thể lực đến từ nền văn minh
cấp bảy kia làm chỗ dựa vững chắc, nếu
ông muốn uy hiếp mười tám vị trưởng lão
thì không khó chút nào, ai dám không
nghe lời ông ất sẽ bị thế lực đến từ nến
văn minh cấp bảy kía trà thừ”.
“, tâm trạng Dương Sào rất chấn
động, tuy ông ta không nói lời nào, nhưng,
mổ hôi túa ra đẫm trán, và hơi thờ có hơi
hỗn loạn.
Hiển nhiên là Tô Minh đã đoán trúng.
“Ông! Dương Sào!”, Mạc Châm Sơn nối
giận, quát to, sát ý bùng nổ, trừng mắt
nhìn Dương Sào.
Thì ra sự thật là thế này.
“Hay là để tôi đoán tiếp nhé, nếu năm
đó ông quy hàng thế lực đến từ nền văn
minh cấp bảy kia, thể thì, mấy năm nay,
ông làm chó chắc là sẽ vụng trộm cống
hiến không ít đồ cho chủ nhân mình nhĩ?
Nói cách khác, dựa vào đầu mà ông được
làm chó cho người ta chứ? Nghe nói, tổng
viện có lịch sử lâu đời và rất huy hoàng,
chắc hẳn sẽ có khá nhiều tài nguyên võ
đạo thậm chí cả bảo vật hiểm thấy, là viện
trường, không lẽ mấy năm này ông vẫn
cầm tài nguyên võ đạo và bào vật hiếm có
của tổng viện đi hiểu kính chủ nhân chủ
đối
minh ư?”, Tô Minh lại hỏi.
Sắc mặt Dương Sào trấng bệch.
Ông ta nhìn Tô Minh chằm chắm, ánh
mắt sợ sệt đến mức run lên.
Tô Minh gần như đoán trúng hết.
Quá kinh khủng.
Quá đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.