Chương 2102
Tô Minh
13/01/2022
Hàng tỷ người trong thành Kỳ Nguyên
hết sức kinh hoàng, sốc tới nỗi như sắp cắn
lưỡi đứt thành ba đoạn vậy.
Sự cường thế của Tô Minh rõ như ban
ngày, nhưng mạnh đến mức độ này sao?
Trời đất.
Không phải đang nằm mơ đó chứ?
Đến Có Hoàng Si cả người cũng run lên,
có chút mông lung, nhóc Tô đúng là ngoan
cường! Mặc dù có thể trút giận, nhưng việc
này thật sự không đến mức dẫn đến khiến
Tô Minh và nhà họ Ứng không chết không
xong chứ? Ngộ nhỡ nhóc Tô thật sự đối
đầu với quái vật khổng lồ như nhà họ Ứng..
nguy hiểm!
Nói thực, Ứng Kiến Khôn chết trước mặt
đã khiến ông vô cùng vô cùng kích động
rối, là việc kế cả có nằm mơ ông cũng
không dám nghĩ tối, ông đã cảm thấy mãn
nguyện rồi, vô cùng mãn nguyện. Đến
chuyện năm đó bị phế bò như một con chó
chết, bị ném ra khỏi ký ức của thành Kỳ
Nguyên cũng đều có thể quên đi, xóa đi rồi.
Thật sự không cần thiết phải đến mức
không chết không xong với nhà họ Ứng!
Thứ mà ông quan tâm hơn hiện tại là sự
an toàn của Tô Minh.
Hễ yêu nghiệt quan cổ tuyệt kim như Tô
Minh có mất đi một sợi lông đối với ông
cũng là sự tốn thất lớn nhất trong chư thiên
vạn giới vô diễn này, trong thế giới võ đạo
và trong thời đại này.
Đáng tiếc, ông lo lắng cũng vô dụng,
người làm sư tôn Cố Hoàng Sĩ đây đã quá
rõ tính cách của Tô Minh, chuyện anh đã
quyết định người khác không thể thay đổi
được.
“Hay! Hay! Hay! Cậu thanh niên, cậu
đúng là. đúng là không kiêng nề ai, thật sự
coi nhà họ Ứng tôi không có người sao?!”,
Ứng Hồn Phong phẫn nộ đến mức toàn
thân run rẩy, khí tức cũng không còn ổn
định nữa, nhìn chằm chằm vào Tô Minh,
hận nỗi không thể băm vầm Tô Minh ra:
“Cũng không cần ứng Cáp và ứng Tư ra tay
nữa, lão phu đây sẽ chơi với cậu một hồi”.
Trong lúc nói chuyện, Ứng Hồn Phong
đã khóa chặt Tô Minh.
Trận chiến hết sức căng thẳng.
Mặc dù khí tức của Tô Minh rất nội liễm,
nhưng cũng đã nhắm vào Ứng Hồn Phong.
Đúng khoảnh khắc hai người sắp ra tay.
Đột nhiên.
“Ứng Hồn Phong, nếu như ông ra tay, tôi
nghĩ, hai vị văn bối này của nhà họ Ứng
cũng sẽ phải để cái mạng nhỏ ở lại thành
Kỳ Nguyên này đấy”, một giọng nói nồng
dày xuất hiện, đi kèm với đó là một lão giả
với mái tóc hai màu trắng và đỏ.
Thân hình lão giả cao lớn, tráng kiện, khí
tức hùng hậu, thuộc tính hòa áp bách tràn
ngập khiến cho người ta hít thở không
thông.
Vượt qua hư không mà tối, vừa xuất hiện
đã đến ngay bên cạnh Tô Minh.
“Các hạ là?”, Ứng Hồn Phong nhìn sâu
về phía lão giả tóc hai màu trắng đỏ đột
nhiên xuất hiện này, ngưng giọng hỏi, thanh
âm có chút khàn khàn. Đối phương vậy mà
lại có cảnh giới Hồng Mông tầng sáu, còn
cao hơn một tiểu cảnh so với ông ta. Rất
mạnh, hơn nữa rõ ràng có thể cảm nhận
được thuộc tính hòa khủng bố trên võ đạo
của đối phương đã được tu luyện đến cực
hạn, nếu ra tay, Ứng Hồn Phong có một trực
giác cực kỳ mãnh liệt rằng đối phương e là
có thể miểu sát ông ta.
“Lão phu Diễm Huyền Kinh, đến từ
Chúng Sinh các”, giọng nói của lão già như
chuông, không hề có ý che giấu thân phận
của bản thân.
Ông ta đâu chỉ đến từ Chúng Sinh các,
mà còn là một trong mấy vị Thái Thượng
trường lão của Chúng Sinh các, hơn nữa
còn là người đứng nhất đứng nhi.
Cùng là Thái Thượng trường lão, một
người là Thái Thượng trường lão vị trí rất
cao của Chúng Sinh các, một người là Thái
Thượng trường lão lót để của nhà họ ứng,
cho nên dù bản thân nhà họ Ứng mạnh hơn
Chúng Sinh các không it, nhưng cũng
không thể ngăn cần được thực tế việc Ứng
Hồn Phong căn bàn không phải là đối thủ
của Diễm Huyền Kinh.
hết sức kinh hoàng, sốc tới nỗi như sắp cắn
lưỡi đứt thành ba đoạn vậy.
Sự cường thế của Tô Minh rõ như ban
ngày, nhưng mạnh đến mức độ này sao?
Trời đất.
Không phải đang nằm mơ đó chứ?
Đến Có Hoàng Si cả người cũng run lên,
có chút mông lung, nhóc Tô đúng là ngoan
cường! Mặc dù có thể trút giận, nhưng việc
này thật sự không đến mức dẫn đến khiến
Tô Minh và nhà họ Ứng không chết không
xong chứ? Ngộ nhỡ nhóc Tô thật sự đối
đầu với quái vật khổng lồ như nhà họ Ứng..
nguy hiểm!
Nói thực, Ứng Kiến Khôn chết trước mặt
đã khiến ông vô cùng vô cùng kích động
rối, là việc kế cả có nằm mơ ông cũng
không dám nghĩ tối, ông đã cảm thấy mãn
nguyện rồi, vô cùng mãn nguyện. Đến
chuyện năm đó bị phế bò như một con chó
chết, bị ném ra khỏi ký ức của thành Kỳ
Nguyên cũng đều có thể quên đi, xóa đi rồi.
Thật sự không cần thiết phải đến mức
không chết không xong với nhà họ Ứng!
Thứ mà ông quan tâm hơn hiện tại là sự
an toàn của Tô Minh.
Hễ yêu nghiệt quan cổ tuyệt kim như Tô
Minh có mất đi một sợi lông đối với ông
cũng là sự tốn thất lớn nhất trong chư thiên
vạn giới vô diễn này, trong thế giới võ đạo
và trong thời đại này.
Đáng tiếc, ông lo lắng cũng vô dụng,
người làm sư tôn Cố Hoàng Sĩ đây đã quá
rõ tính cách của Tô Minh, chuyện anh đã
quyết định người khác không thể thay đổi
được.
“Hay! Hay! Hay! Cậu thanh niên, cậu
đúng là. đúng là không kiêng nề ai, thật sự
coi nhà họ Ứng tôi không có người sao?!”,
Ứng Hồn Phong phẫn nộ đến mức toàn
thân run rẩy, khí tức cũng không còn ổn
định nữa, nhìn chằm chằm vào Tô Minh,
hận nỗi không thể băm vầm Tô Minh ra:
“Cũng không cần ứng Cáp và ứng Tư ra tay
nữa, lão phu đây sẽ chơi với cậu một hồi”.
Trong lúc nói chuyện, Ứng Hồn Phong
đã khóa chặt Tô Minh.
Trận chiến hết sức căng thẳng.
Mặc dù khí tức của Tô Minh rất nội liễm,
nhưng cũng đã nhắm vào Ứng Hồn Phong.
Đúng khoảnh khắc hai người sắp ra tay.
Đột nhiên.
“Ứng Hồn Phong, nếu như ông ra tay, tôi
nghĩ, hai vị văn bối này của nhà họ Ứng
cũng sẽ phải để cái mạng nhỏ ở lại thành
Kỳ Nguyên này đấy”, một giọng nói nồng
dày xuất hiện, đi kèm với đó là một lão giả
với mái tóc hai màu trắng và đỏ.
Thân hình lão giả cao lớn, tráng kiện, khí
tức hùng hậu, thuộc tính hòa áp bách tràn
ngập khiến cho người ta hít thở không
thông.
Vượt qua hư không mà tối, vừa xuất hiện
đã đến ngay bên cạnh Tô Minh.
“Các hạ là?”, Ứng Hồn Phong nhìn sâu
về phía lão giả tóc hai màu trắng đỏ đột
nhiên xuất hiện này, ngưng giọng hỏi, thanh
âm có chút khàn khàn. Đối phương vậy mà
lại có cảnh giới Hồng Mông tầng sáu, còn
cao hơn một tiểu cảnh so với ông ta. Rất
mạnh, hơn nữa rõ ràng có thể cảm nhận
được thuộc tính hòa khủng bố trên võ đạo
của đối phương đã được tu luyện đến cực
hạn, nếu ra tay, Ứng Hồn Phong có một trực
giác cực kỳ mãnh liệt rằng đối phương e là
có thể miểu sát ông ta.
“Lão phu Diễm Huyền Kinh, đến từ
Chúng Sinh các”, giọng nói của lão già như
chuông, không hề có ý che giấu thân phận
của bản thân.
Ông ta đâu chỉ đến từ Chúng Sinh các,
mà còn là một trong mấy vị Thái Thượng
trường lão của Chúng Sinh các, hơn nữa
còn là người đứng nhất đứng nhi.
Cùng là Thái Thượng trường lão, một
người là Thái Thượng trường lão vị trí rất
cao của Chúng Sinh các, một người là Thái
Thượng trường lão lót để của nhà họ ứng,
cho nên dù bản thân nhà họ Ứng mạnh hơn
Chúng Sinh các không it, nhưng cũng
không thể ngăn cần được thực tế việc Ứng
Hồn Phong căn bàn không phải là đối thủ
của Diễm Huyền Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.