Chương 2107
Tô Minh
13/01/2022
Quan trọng nhất là Thái U Hòa đã trở
thành mệnh hỏa của mình, muốn thay thì
phải trả cái giá rất lớn, không đáng. Vì vậy,
cuối cùng Tô Minh vẫn quyết định dùng
Thái U Hòa cắn nuốt Thái Phệ Hòa, giúp nó
lột xác, trường thành.
Trong phòng, mặt mày Tô Minh tràn
đầy nghiêm túc, đầu tiên là cắn nuốt Thái Phệ Hòa, sau đó sử dụng kho tàng huyết mạch, trấn áp nó!
Mặc kệ Thái Phệ Hòa mày mạnh cỡ
nào? Thái U Hòa sợ mày, nhưng kho tàng
huyết mạch lại không sợ. Thoáng chốc,
Thái Phệ Hòa vừa định hoành hành đốt
cháy khắp mọi nơi trong cơ thể Tô Minh,
lập tức giống như là bị pause lại.
Kế tiếp.
“Kiếm nguyên!”, Tô Minh sử dụng kiếm
nguyên đã mở hồ đạt tối lục đoạn sơ kỳ,
hóa thành hàng chục ngàn luồng kiếm
mang, không ngừng chém về phía Thái
Phệ Hòa.
Chắc phải bị hơn trăm ngàn luồng kiếm
mang xuyên thùng, nó mới vỡ thành từng mành.
“Thái U Hòa, nuốt nó cho tôi!”, Tô Minh
hít sâu một hơi, có chút mệt môi, nhưng vè
mặt lại vô cùng kích động. Thái Phệ Hòa
quá mạnh, dù là mình cũng phải mất bảy
tám tiếng mới miễn cưỡng chém vỡ nó. Tuy
Thái Phệ Hòa đã hóa thành từng mành
nhỏ, nhưng vẫn tòa ra sức mạnh khủng
khiếp khiến lòng người rét run và kiêng ky.
Có điều, cuối cùng Thái U Hòa vẫn có thể
miễn cưỡng cắn nuốt được nó một cách từ từ.
Tô Minh điều khiển Thái U Hòa cắn
nuốt từng mành một.
Thời gian cứ trôi, ngày hôm sau, Tô
Minh vẫn đang bế quan.
Diễm Huyền Kinh có hơi sốt ruột, ban
đầu, ông ta định dẫn Tô Minh và Mạc
Thanh Nhạn đến Chúng Sinh các, nhưng
giờ anh vẫn còn bế quan chưa ra, nên
không thể tùy tiện làm phiền được.
“Đợi thêm một ngày nữa vậy, nếu mai
tên nhóc khốn kiếp kia còn không chịu ra,
thì chỉ có thể vào gọi cậu ta ra thôi. Không
thể vuột mất bí cành Chúng Sinh được vì
nó là một cơ hội trời cho”, Diễm Huyển
Kinh thẩm nghĩ.
Thời gian dần trôi, ngày thứ ba.
Sáng sớm.
Ánh ban mai vừa ló rạng.
“Thật thoài máit”, Tô Minh, đang ngôi xếp bằng tu
luyện trên đất đột nhiên mỡ mắt, trong giấy lát, đôi
mất anh chiếu rọi màu tim đồ nồng đậm, lấp lánh,
trực tiếp xuyên thùng, xé rách và thiêu chấy một
khoảng không gian trườc mắt.
Cũng may Tô Minh kịp thời khống chế, nếu không,
căn mật thất này đã hóa thành đồng đồ nát.
Sau đó, ánh sảng đô tim trong mất anh cũng dần
dẫn tiêu tan.
Tô Minh nở một nụ cười hài lòng và hưng phần.
“Thái U Hòa đã đạt tối cấp bậc mệnh hòa cực
phẩm! Thậm chí còn md hồ chạm ngường bán bộ ách
hoa!”
Ách hỏa là cấp bậc lửa chỉ được để cập thoáng
qua trong sách cổ, tương truyền rằng nếu đạt đến
cấp độ ách hỏa, sức mạnh thiêu đốt của ngọn lửa có
thể đạt đến mức độ tai ách, có khả năng thiêu rụi
xuyên qua tháng năm và nến văn minh, có thể hùy
diệt cả một kỳ nguyên chỉ trong chộp mắt.
Đương nhiên muốn thăng cấp lên ách hỏa không
thể dùng một từ khó để hình dung, trong ghi chép
trên sách cố, dười nền văn minh cấp bảy bao gồm cả
nền văn minh cấáp bảy, ngoại trừ thời đại kỳ nguyên
riêng biệt, căn bàn không tổn tại mỗi trường văn minh để có thể đạt tôi đằng cấp ách hòa.
“Có lửa này trong tay, lực chiến đấu của mình có
lẽ đã tăng vọt lên không it?, Tô Minh duỗi tay, trên
đầu ngôn tay liễn được bao bọc bởi ánh sáng của
ngọn lửa sắc tim đã, thuẩn khiết, tỉnh tế, co nén, tròn
trịa, chói mắt.
Tùy tiện bắn ra một đòn.
Ngọn lửa nhỏ nhắn kia liễn hòa vào trong
hư không.
Ngay khi lao vụt vào hư không, dòng chây hỗn
loạn của hư không trong bán kinh trăm đậm lập tức
thối lui, vô số quy luật hư không trong chốp mắt biến
thành hư vô, một nữa khoảng không pha lẫn sắc tím đỏ, một hồi lầu cũng không phiêu tán.
thành mệnh hỏa của mình, muốn thay thì
phải trả cái giá rất lớn, không đáng. Vì vậy,
cuối cùng Tô Minh vẫn quyết định dùng
Thái U Hòa cắn nuốt Thái Phệ Hòa, giúp nó
lột xác, trường thành.
Trong phòng, mặt mày Tô Minh tràn
đầy nghiêm túc, đầu tiên là cắn nuốt Thái Phệ Hòa, sau đó sử dụng kho tàng huyết mạch, trấn áp nó!
Mặc kệ Thái Phệ Hòa mày mạnh cỡ
nào? Thái U Hòa sợ mày, nhưng kho tàng
huyết mạch lại không sợ. Thoáng chốc,
Thái Phệ Hòa vừa định hoành hành đốt
cháy khắp mọi nơi trong cơ thể Tô Minh,
lập tức giống như là bị pause lại.
Kế tiếp.
“Kiếm nguyên!”, Tô Minh sử dụng kiếm
nguyên đã mở hồ đạt tối lục đoạn sơ kỳ,
hóa thành hàng chục ngàn luồng kiếm
mang, không ngừng chém về phía Thái
Phệ Hòa.
Chắc phải bị hơn trăm ngàn luồng kiếm
mang xuyên thùng, nó mới vỡ thành từng mành.
“Thái U Hòa, nuốt nó cho tôi!”, Tô Minh
hít sâu một hơi, có chút mệt môi, nhưng vè
mặt lại vô cùng kích động. Thái Phệ Hòa
quá mạnh, dù là mình cũng phải mất bảy
tám tiếng mới miễn cưỡng chém vỡ nó. Tuy
Thái Phệ Hòa đã hóa thành từng mành
nhỏ, nhưng vẫn tòa ra sức mạnh khủng
khiếp khiến lòng người rét run và kiêng ky.
Có điều, cuối cùng Thái U Hòa vẫn có thể
miễn cưỡng cắn nuốt được nó một cách từ từ.
Tô Minh điều khiển Thái U Hòa cắn
nuốt từng mành một.
Thời gian cứ trôi, ngày hôm sau, Tô
Minh vẫn đang bế quan.
Diễm Huyền Kinh có hơi sốt ruột, ban
đầu, ông ta định dẫn Tô Minh và Mạc
Thanh Nhạn đến Chúng Sinh các, nhưng
giờ anh vẫn còn bế quan chưa ra, nên
không thể tùy tiện làm phiền được.
“Đợi thêm một ngày nữa vậy, nếu mai
tên nhóc khốn kiếp kia còn không chịu ra,
thì chỉ có thể vào gọi cậu ta ra thôi. Không
thể vuột mất bí cành Chúng Sinh được vì
nó là một cơ hội trời cho”, Diễm Huyển
Kinh thẩm nghĩ.
Thời gian dần trôi, ngày thứ ba.
Sáng sớm.
Ánh ban mai vừa ló rạng.
“Thật thoài máit”, Tô Minh, đang ngôi xếp bằng tu
luyện trên đất đột nhiên mỡ mắt, trong giấy lát, đôi
mất anh chiếu rọi màu tim đồ nồng đậm, lấp lánh,
trực tiếp xuyên thùng, xé rách và thiêu chấy một
khoảng không gian trườc mắt.
Cũng may Tô Minh kịp thời khống chế, nếu không,
căn mật thất này đã hóa thành đồng đồ nát.
Sau đó, ánh sảng đô tim trong mất anh cũng dần
dẫn tiêu tan.
Tô Minh nở một nụ cười hài lòng và hưng phần.
“Thái U Hòa đã đạt tối cấp bậc mệnh hòa cực
phẩm! Thậm chí còn md hồ chạm ngường bán bộ ách
hoa!”
Ách hỏa là cấp bậc lửa chỉ được để cập thoáng
qua trong sách cổ, tương truyền rằng nếu đạt đến
cấp độ ách hỏa, sức mạnh thiêu đốt của ngọn lửa có
thể đạt đến mức độ tai ách, có khả năng thiêu rụi
xuyên qua tháng năm và nến văn minh, có thể hùy
diệt cả một kỳ nguyên chỉ trong chộp mắt.
Đương nhiên muốn thăng cấp lên ách hỏa không
thể dùng một từ khó để hình dung, trong ghi chép
trên sách cố, dười nền văn minh cấp bảy bao gồm cả
nền văn minh cấáp bảy, ngoại trừ thời đại kỳ nguyên
riêng biệt, căn bàn không tổn tại mỗi trường văn minh để có thể đạt tôi đằng cấp ách hòa.
“Có lửa này trong tay, lực chiến đấu của mình có
lẽ đã tăng vọt lên không it?, Tô Minh duỗi tay, trên
đầu ngôn tay liễn được bao bọc bởi ánh sáng của
ngọn lửa sắc tim đã, thuẩn khiết, tỉnh tế, co nén, tròn
trịa, chói mắt.
Tùy tiện bắn ra một đòn.
Ngọn lửa nhỏ nhắn kia liễn hòa vào trong
hư không.
Ngay khi lao vụt vào hư không, dòng chây hỗn
loạn của hư không trong bán kinh trăm đậm lập tức
thối lui, vô số quy luật hư không trong chốp mắt biến
thành hư vô, một nữa khoảng không pha lẫn sắc tím đỏ, một hồi lầu cũng không phiêu tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.