Chương 2140
Tô Minh
13/01/2022
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn kinh ngạc nhìn nhau,
dường như qua lời nói hồi ức đầy tịch mịch của sư tôn lộ
ra một sự thật – trận đại chiến này, năm đó ông đã trải
qua.
“Chiến trường này rất lôn, hơn nữa, điều kỳ lạ là gần
như mỗi giờ mỗi phút chiến trường này đều đang mở
rộng, thời gian lầu rối cũng không còn cảm giác có biên
giới. Thằng nhãi Tô, cô nhóc Mạc, hai người theo sát ta,
đừng đi lạc, bằng không, một khi mất phương hưởng trên
chiến trường cổ, hậu quả rất nghiêm trọng”, Diễm Huyển
Kinh tiếp tục nói, ông ta di chuyển từng bước chân, đi
trên chiến trường cố.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đi theo phía sau.
Không bao lầu.
Cấp bậc không gian và cảnh tượng của chiến trường
cổ trước mắt không ngừng biến hóa, thời điểm Diễm
Huyển Kinh dùng lại, truớc mất đã xuất hiện đông nghìn nghịt người.
Ước chừng hơn triệu người tụ tập ở phía trước.
Cầm đầu đều là mấy ông lão cấp bậc lão quái vật,
trong đó có người Tô Minh biết, như bà lão Hồng.
Chư vị Các chủ cũng đều ở, còn có đệ tử các loại.
Người đông nghìn nghịt.
Rất mênh mông và hùng vi.
Khi Tô Minh, Mạc Thanh Nhạn, Diễm Huyển Kinh đến,
trong chốc lát, tất cả ánh mất của mọi người đều nhìn về
phía ba người.
Ảnh mắt nhìn Diễm Huyển Kinh là kinh sợ, là e ngai!
Đồng loạt.
Dù là những lào quái vật cùng là Thái Thượng trường
lão, khi bọn họ nhin về phía Diễm Huyến Kinh đều là
không khắc chế được cảm giác e ngại.
Mà ánh mất nhin về phia Tô Minh cũng là nhin chầm
chàm thật sâu, dường như muốn nhìn thấu Tô Minh, chưa
đến mười nghìn tuổi đã chớp mắt giết Hồng Nhàn. Ba
ngày qua, Tô Minh cực có tiếng tâm bên trong Chúng
Sinh các, thanh danh đặc biệt lớn, gần như ai ai cũng thảo
luận. Giờ phút này Tô Minh ngang nhiên lộ diện, đương
nhiên trở thành tiêu điểm.
“Đều đến rất sớm nhi”, Diễm Huyển Kinh sang
sàng cười.
“Diễm lão, đang chờ ông đó”.
“Diễm lão đấu, chúc müng”.
“Diễm lão, ông thu được đệ tử tốt thật!”
Từng tiếng chào hòi Diễm Huyền Kinh vang lên.
Tô Minh nhìn trong mắt, cảm thán. Thế giới võ đạo
thật thực tế.
dường như qua lời nói hồi ức đầy tịch mịch của sư tôn lộ
ra một sự thật – trận đại chiến này, năm đó ông đã trải
qua.
“Chiến trường này rất lôn, hơn nữa, điều kỳ lạ là gần
như mỗi giờ mỗi phút chiến trường này đều đang mở
rộng, thời gian lầu rối cũng không còn cảm giác có biên
giới. Thằng nhãi Tô, cô nhóc Mạc, hai người theo sát ta,
đừng đi lạc, bằng không, một khi mất phương hưởng trên
chiến trường cổ, hậu quả rất nghiêm trọng”, Diễm Huyển
Kinh tiếp tục nói, ông ta di chuyển từng bước chân, đi
trên chiến trường cố.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đi theo phía sau.
Không bao lầu.
Cấp bậc không gian và cảnh tượng của chiến trường
cổ trước mắt không ngừng biến hóa, thời điểm Diễm
Huyển Kinh dùng lại, truớc mất đã xuất hiện đông nghìn nghịt người.
Ước chừng hơn triệu người tụ tập ở phía trước.
Cầm đầu đều là mấy ông lão cấp bậc lão quái vật,
trong đó có người Tô Minh biết, như bà lão Hồng.
Chư vị Các chủ cũng đều ở, còn có đệ tử các loại.
Người đông nghìn nghịt.
Rất mênh mông và hùng vi.
Khi Tô Minh, Mạc Thanh Nhạn, Diễm Huyển Kinh đến,
trong chốc lát, tất cả ánh mất của mọi người đều nhìn về
phía ba người.
Ảnh mắt nhìn Diễm Huyển Kinh là kinh sợ, là e ngai!
Đồng loạt.
Dù là những lào quái vật cùng là Thái Thượng trường
lão, khi bọn họ nhin về phía Diễm Huyến Kinh đều là
không khắc chế được cảm giác e ngại.
Mà ánh mất nhin về phia Tô Minh cũng là nhin chầm
chàm thật sâu, dường như muốn nhìn thấu Tô Minh, chưa
đến mười nghìn tuổi đã chớp mắt giết Hồng Nhàn. Ba
ngày qua, Tô Minh cực có tiếng tâm bên trong Chúng
Sinh các, thanh danh đặc biệt lớn, gần như ai ai cũng thảo
luận. Giờ phút này Tô Minh ngang nhiên lộ diện, đương
nhiên trở thành tiêu điểm.
“Đều đến rất sớm nhi”, Diễm Huyển Kinh sang
sàng cười.
“Diễm lão, đang chờ ông đó”.
“Diễm lão đấu, chúc müng”.
“Diễm lão, ông thu được đệ tử tốt thật!”
Từng tiếng chào hòi Diễm Huyền Kinh vang lên.
Tô Minh nhìn trong mắt, cảm thán. Thế giới võ đạo
thật thực tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.