Chương 2142
Tô Minh
13/01/2022
Mà lúc này, hơn triệu người Chúng Sinh các đều biến
sắc, thậm chí, sắc mặt một số người trong 300 đệ từ chắc
chắn được tiến vào bí cành Chúng Sinh trở nên trắng
bệch,
Ba người vương triều Củu Minh còn mạnh hơn trong
tường tượng của bọn họ!
Mạnh hơn rất nhiều.
Trong đầu không khôi nhd đến cái mà Hồng Nhàn gọi
là phải đoàn kết, phải chia đội, phải đối đầu với ba người
vương triều Cửu Minh. Hồng Nhân cũng chết rối, dù còn
sống, thì cái gọi là hợp lực đối kháng ba người vương triều
Cửu Minh cũng là trò cười đi?
Đối đầu thế nào?
Dùng não sao?
Tô Minh cũng nhìn thoáng qua ba người. Trong ba
người có một cô gái, cô gái kia hiển nhiên là Hoắc Lĩnh.
Dáng dấp khá xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt, dáng người
cao gấy, cho người ta cảm giác khí chất gọi cảm và cao
ngạo không nói nên lời. Nhưng Hoắc Lĩnh không phải là
người khiến Tô Minh chú ý.
Tô Minh chú ý đến chàng trai đứng ở vị trí chính giữa
ba người, toàn thân cao quý bức người.
Cả người đối phương tràn ngập cảm giác caổ quý hồn
nhiên thiên thành, đứng ở đó, không hế cố ý, nhưng có
cảm giác cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh.
Một bộ hoa phục màu tim, phối hợp với dung mạo anh
tuấn và dáng người thẳng tắp, chi đứng đó cũng khiến
người ta không thể xem nhẹ, một mình tạo thành một đạo
phong cành.
“Huyết khí thật là nông đậm”, đáy lòng Tô Minh suy
nghĩ. Anh chàng mặc hoa phục màu tím có cành giới
Hồng Mông táng thứ năm hiển nhiên chính là hoàng tử
Minh Thương của vương triều Cửu Minh, cảm giác đầu
tiên Minh Thương cho anh chính là huyết khí vô cùng đối
dào.
Dối dào, nống đậm hơn gấp mười lần tu giả vô đạo
cảnh giới Hồng Mông táng thứ bảy tâm bình thường.
Huyết khí nống đậm như vậy nói lên điều gì? Nói rõ
sinh mệnh lực của Minh Thương cực mạnh!
“Đại khái là tu luyện bí pháp bất tử bất diệt hoặc tích
huyết trùng sinh nào đó, muốn đánh bại thi còn có khả
năng, muốn giết thì rất khổ”, Tô Minh cho đánh giá.
Mặt khác.
Anh còn ngũi được một tia khí tức thần hồn chập chăn
vô cùng mịt mỡ từ trên người Minh Thương.
“Dường như còn là một hồn tu”, Tô Minh nhìn chăm
chủ vào Minh Thương, bảo rằng không khiếp sợ là giả.
Lúc này.
Minh Thương đột nhiên quay đầu, nhìn về phía
Tô Minh.
Rất hứng thủ nhìn Tô Minh.
Rất hứng thú nhìn Tô Minh.
Hắn ta cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của
Tô Minh.
“Chưa đến mười nghìn tuổi đã đến cành giới bán bộ
Hồng Minh, thú vị. Các hạ cũng muốn tiến vào bí cảnh
sao?”, Minh Thương đối diện với Tô Minh, cười hỏi, sâu
trong đấy mắt là vẻ nghiền ngẫm và khinh thường. Hắn ta
đã nhận ra Tô Minh, đúng, chưa đến mười nghìn tuổi,
cânh giới bán bộ Hồng Minh, vừa khéo phù hợp với thông
tin về người mà hắn ta phải đánh chết tại bí cành trong
miệng phụ vương, nếu không sai, kẻ này chính là Tô Minh,
người hắn ta phải giết chết bên trong bí cành?
“Không sai”, Tô Minh gật đầu. Minh Thương có thể
cảm nhận được anh nhìn chăm chú cũng không ngoài ý
muốn, người có thần hồn mạnh mẽ đều sẽ có cảm ứng.
sắc, thậm chí, sắc mặt một số người trong 300 đệ từ chắc
chắn được tiến vào bí cành Chúng Sinh trở nên trắng
bệch,
Ba người vương triều Củu Minh còn mạnh hơn trong
tường tượng của bọn họ!
Mạnh hơn rất nhiều.
Trong đầu không khôi nhd đến cái mà Hồng Nhàn gọi
là phải đoàn kết, phải chia đội, phải đối đầu với ba người
vương triều Cửu Minh. Hồng Nhân cũng chết rối, dù còn
sống, thì cái gọi là hợp lực đối kháng ba người vương triều
Cửu Minh cũng là trò cười đi?
Đối đầu thế nào?
Dùng não sao?
Tô Minh cũng nhìn thoáng qua ba người. Trong ba
người có một cô gái, cô gái kia hiển nhiên là Hoắc Lĩnh.
Dáng dấp khá xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt, dáng người
cao gấy, cho người ta cảm giác khí chất gọi cảm và cao
ngạo không nói nên lời. Nhưng Hoắc Lĩnh không phải là
người khiến Tô Minh chú ý.
Tô Minh chú ý đến chàng trai đứng ở vị trí chính giữa
ba người, toàn thân cao quý bức người.
Cả người đối phương tràn ngập cảm giác caổ quý hồn
nhiên thiên thành, đứng ở đó, không hế cố ý, nhưng có
cảm giác cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh.
Một bộ hoa phục màu tim, phối hợp với dung mạo anh
tuấn và dáng người thẳng tắp, chi đứng đó cũng khiến
người ta không thể xem nhẹ, một mình tạo thành một đạo
phong cành.
“Huyết khí thật là nông đậm”, đáy lòng Tô Minh suy
nghĩ. Anh chàng mặc hoa phục màu tím có cành giới
Hồng Mông táng thứ năm hiển nhiên chính là hoàng tử
Minh Thương của vương triều Cửu Minh, cảm giác đầu
tiên Minh Thương cho anh chính là huyết khí vô cùng đối
dào.
Dối dào, nống đậm hơn gấp mười lần tu giả vô đạo
cảnh giới Hồng Mông táng thứ bảy tâm bình thường.
Huyết khí nống đậm như vậy nói lên điều gì? Nói rõ
sinh mệnh lực của Minh Thương cực mạnh!
“Đại khái là tu luyện bí pháp bất tử bất diệt hoặc tích
huyết trùng sinh nào đó, muốn đánh bại thi còn có khả
năng, muốn giết thì rất khổ”, Tô Minh cho đánh giá.
Mặt khác.
Anh còn ngũi được một tia khí tức thần hồn chập chăn
vô cùng mịt mỡ từ trên người Minh Thương.
“Dường như còn là một hồn tu”, Tô Minh nhìn chăm
chủ vào Minh Thương, bảo rằng không khiếp sợ là giả.
Lúc này.
Minh Thương đột nhiên quay đầu, nhìn về phía
Tô Minh.
Rất hứng thủ nhìn Tô Minh.
Rất hứng thú nhìn Tô Minh.
Hắn ta cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của
Tô Minh.
“Chưa đến mười nghìn tuổi đã đến cành giới bán bộ
Hồng Minh, thú vị. Các hạ cũng muốn tiến vào bí cảnh
sao?”, Minh Thương đối diện với Tô Minh, cười hỏi, sâu
trong đấy mắt là vẻ nghiền ngẫm và khinh thường. Hắn ta
đã nhận ra Tô Minh, đúng, chưa đến mười nghìn tuổi,
cânh giới bán bộ Hồng Minh, vừa khéo phù hợp với thông
tin về người mà hắn ta phải đánh chết tại bí cành trong
miệng phụ vương, nếu không sai, kẻ này chính là Tô Minh,
người hắn ta phải giết chết bên trong bí cành?
“Không sai”, Tô Minh gật đầu. Minh Thương có thể
cảm nhận được anh nhìn chăm chú cũng không ngoài ý
muốn, người có thần hồn mạnh mẽ đều sẽ có cảm ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.