Chương 2145
Tô Minh
13/01/2022
Mặc dù đều là nên văn minh cấp bày, nhưng giữa các
nên văn minh cấp bảy với nhau cũng hoàn toàn khác biệt,
từ xưa đến nay, bất cứ người nào trong Chúng Sinh các
đều hần là rất nhỏ bé khúm núm khi đừng trướe mặt
vương triều Cữu Minh, giống như Các chủ Chúng Sinh các
Phúng Giao vừa này mới là bình thường.
Diễm Huyến Kinh lại có thái độ như vậy, quâ thực là
hỗn xược tôi cực điểm, đáng chết tối cực điểm.
Nhưng cùng với nối giận khuất nhục lại là khiếp sợ, bởi
vi chi vòn vẹn dựa vào từng tia khi tức khóa chặt và bộc ộ
cảnh cáo hắn ta vừa này của Diểm Huyển Kinh đã có thể
xác định thực lực của Diễm Huyền Kinh cực mạnht Mạnh
hơn rất nhiều so với trong tường tượng của Minh Thương
Hắn ta quả thật như đã nhin thấy quỹ, từ bao giờ mà
thể lực rác rười như Chúng Sinh các cũng có cường giả
cấp bậc cỡ như Diễm Huyển Kinh đây?
Cũng chính vi thực lực của Diểm Huyển Kinh hình thức
mạnh hơn người, cho nên tuy rằng Minh Thương nói giận,
khuất nhục, nhưng lại có thái độ hạ thấp xuống một chút
cực kỳ hiểm thấy, it nhất là bên ngoài tỏ ra như vậy.
“Lao Hồng, chố quên mình vẫn là người của Chúng
Sinh các”, ngay sau đó, Diễm Huyền Kinh đột nhiên quay
dầu, nhìn về phía lão Hồng. Diễm Huyến Kinh cũng không
phải người ngốc, từ biểu hiện và hành vi ký lạ của Minh
Thương cho thấy, gần như có thể chắc chắn có người mời
Minh Thương đi giết Tô Minh, có thể là ai? Nỗi thủ hận lôn
như vậy, hơn nữa còn có tư cách bỏ ra cái giá lớn như vậy
để mới được Minh Thương? Đại khái cũng chỉ có một minh bà lão Hồng mà thôi.
Diễm Huyền Kinh nhìn châm chằm vào lão Hồng, sát ý
trong ảnh mắt đang bắn tung tóe, thậm chí còn có thần
quang ngọn lửa đang chốp lỏe.
Dựa vào suy nghĩ của Diễm Huyền Kinh, giờ phút này
siến muốn trực tiếp tiêu diệt lào Hồng, nhưng cuối cùng
vẫn không làm như vậy.
Nguyễn nhân rất đơn giần, không có chứng cứ thực
tế, bây giờ lại trực tiếp ra tay e là sẽ kích động lên sự kết
hợp giữa tất cả những Thái Thượng trường lão còn lại.
vẫn là câu nói đó, Diễm Huyền Kinh tạm thời không
muốn kích động đại chiến, làm chậm chế hành trình vào
bí cảnh Chúng Sinh của Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
“Lão Diễm, tôi. tôi. ti nghe không hiểu”, lão Hồng
sợ tối mức chết khiếp không thờ được, thật đó, bà ta vừa
nãy có thể cảm nhận được rõ ràng, bàn thân chỉ cách cái
chết một chút xiu, đại khái chỉ cách một ý niệm của Diễm
Huyển Kinh mà thôi.
Diễm Huyền Kinh không nhìn về phía lão Hồng nữa,
mà đến bên cạnh Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
“Nhóc Tô, bà lão Hồng át phải chết không nghi ngô,
lão phu bảo đảm với con, đội sau khi con ra khỏi bí cảnh
Chúng Sinh, lão phu sẽ lập tức ra tay”, Diễm Huyển Kinh
ngưng giọng nói: “Có điểu, hành trình bí cănh này.con
vẫn muốn vào ư
Diễm Huyến Kinh thật sự có chút do dự.
Minh Thương rất mạnh! Ông có thể mơ hồ cảm
nhận được.
Diễm Huyền Kinh thật sự không dám nói Tô Minh có
thể chắc chắn thắng được Minh Thương.
Có chút nguy hiểm!
Nhưng bỏ lỡ bí cảnh Chúng Sinh cũng quá đáng tiếc.
Bi cảnh Chúng Sinh không phải lúc nào cũng có, mỗi
lần cách nhau rất nhiều năm.
“Đương nhiên phải vào rồi ạ”, Tô Minh thoài mái đáp:
“Sư tôn, người yên tâm đi. Trên thực tế, con vẫn luôn
mạnh hơn rất nhiều rất nhiều so với tưởng tượng của
người đó”.
Không nói thứ khác, đã rất nhiều năm anh không dùng
tôi Ma La kiếm rối. Tại sao? Chẳng phải là vì đã rất nhiều
năm rồi anh không gặp được đối thủ nào đủ mạnh đến
mức bức anh phải dùng đến Ma La kiếm đó sao?
Minh Thương rất mạnh u? Đúng rất mạnh, nhưng nếu
nói muốn giải quyết Minh Thương thì anh vẫn năm chắc.
“ừ chuyện gì cũng phải cần thận”, Diễm Huyền Kinh
gặt đầu, yên tâm rối, ông ta vẫn yên tâm với Tô Minh.
nên văn minh cấp bảy với nhau cũng hoàn toàn khác biệt,
từ xưa đến nay, bất cứ người nào trong Chúng Sinh các
đều hần là rất nhỏ bé khúm núm khi đừng trướe mặt
vương triều Cữu Minh, giống như Các chủ Chúng Sinh các
Phúng Giao vừa này mới là bình thường.
Diễm Huyến Kinh lại có thái độ như vậy, quâ thực là
hỗn xược tôi cực điểm, đáng chết tối cực điểm.
Nhưng cùng với nối giận khuất nhục lại là khiếp sợ, bởi
vi chi vòn vẹn dựa vào từng tia khi tức khóa chặt và bộc ộ
cảnh cáo hắn ta vừa này của Diểm Huyển Kinh đã có thể
xác định thực lực của Diễm Huyền Kinh cực mạnht Mạnh
hơn rất nhiều so với trong tường tượng của Minh Thương
Hắn ta quả thật như đã nhin thấy quỹ, từ bao giờ mà
thể lực rác rười như Chúng Sinh các cũng có cường giả
cấp bậc cỡ như Diễm Huyển Kinh đây?
Cũng chính vi thực lực của Diểm Huyển Kinh hình thức
mạnh hơn người, cho nên tuy rằng Minh Thương nói giận,
khuất nhục, nhưng lại có thái độ hạ thấp xuống một chút
cực kỳ hiểm thấy, it nhất là bên ngoài tỏ ra như vậy.
“Lao Hồng, chố quên mình vẫn là người của Chúng
Sinh các”, ngay sau đó, Diễm Huyền Kinh đột nhiên quay
dầu, nhìn về phía lão Hồng. Diễm Huyến Kinh cũng không
phải người ngốc, từ biểu hiện và hành vi ký lạ của Minh
Thương cho thấy, gần như có thể chắc chắn có người mời
Minh Thương đi giết Tô Minh, có thể là ai? Nỗi thủ hận lôn
như vậy, hơn nữa còn có tư cách bỏ ra cái giá lớn như vậy
để mới được Minh Thương? Đại khái cũng chỉ có một minh bà lão Hồng mà thôi.
Diễm Huyền Kinh nhìn châm chằm vào lão Hồng, sát ý
trong ảnh mắt đang bắn tung tóe, thậm chí còn có thần
quang ngọn lửa đang chốp lỏe.
Dựa vào suy nghĩ của Diễm Huyền Kinh, giờ phút này
siến muốn trực tiếp tiêu diệt lào Hồng, nhưng cuối cùng
vẫn không làm như vậy.
Nguyễn nhân rất đơn giần, không có chứng cứ thực
tế, bây giờ lại trực tiếp ra tay e là sẽ kích động lên sự kết
hợp giữa tất cả những Thái Thượng trường lão còn lại.
vẫn là câu nói đó, Diễm Huyền Kinh tạm thời không
muốn kích động đại chiến, làm chậm chế hành trình vào
bí cảnh Chúng Sinh của Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
“Lão Diễm, tôi. tôi. ti nghe không hiểu”, lão Hồng
sợ tối mức chết khiếp không thờ được, thật đó, bà ta vừa
nãy có thể cảm nhận được rõ ràng, bàn thân chỉ cách cái
chết một chút xiu, đại khái chỉ cách một ý niệm của Diễm
Huyển Kinh mà thôi.
Diễm Huyền Kinh không nhìn về phía lão Hồng nữa,
mà đến bên cạnh Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
“Nhóc Tô, bà lão Hồng át phải chết không nghi ngô,
lão phu bảo đảm với con, đội sau khi con ra khỏi bí cảnh
Chúng Sinh, lão phu sẽ lập tức ra tay”, Diễm Huyển Kinh
ngưng giọng nói: “Có điểu, hành trình bí cănh này.con
vẫn muốn vào ư
Diễm Huyến Kinh thật sự có chút do dự.
Minh Thương rất mạnh! Ông có thể mơ hồ cảm
nhận được.
Diễm Huyền Kinh thật sự không dám nói Tô Minh có
thể chắc chắn thắng được Minh Thương.
Có chút nguy hiểm!
Nhưng bỏ lỡ bí cảnh Chúng Sinh cũng quá đáng tiếc.
Bi cảnh Chúng Sinh không phải lúc nào cũng có, mỗi
lần cách nhau rất nhiều năm.
“Đương nhiên phải vào rồi ạ”, Tô Minh thoài mái đáp:
“Sư tôn, người yên tâm đi. Trên thực tế, con vẫn luôn
mạnh hơn rất nhiều rất nhiều so với tưởng tượng của
người đó”.
Không nói thứ khác, đã rất nhiều năm anh không dùng
tôi Ma La kiếm rối. Tại sao? Chẳng phải là vì đã rất nhiều
năm rồi anh không gặp được đối thủ nào đủ mạnh đến
mức bức anh phải dùng đến Ma La kiếm đó sao?
Minh Thương rất mạnh u? Đúng rất mạnh, nhưng nếu
nói muốn giải quyết Minh Thương thì anh vẫn năm chắc.
“ừ chuyện gì cũng phải cần thận”, Diễm Huyền Kinh
gặt đầu, yên tâm rối, ông ta vẫn yên tâm với Tô Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.