Chương 2161
Tô Minh
13/01/2022
Cùng lúc đó.
Bên ngoài.
Trên chiến trường cổ.
“Đậu xanh! Lão rủa đen chết tiệt, ông đây làm – mày –
tổ sư nó!”, tròng mát Diễm Huyến Kinh đô lên, sắc mặt
cũng đồ tia, vận vẹo tức giận, khí tức trở nên táo bạo,
thậm chí trên người còn có ngọn lửa khủng bố không
khống chế được mà dao động. Chính vì thế, xung quanh,
rất nhiều người của Chúng Sinh các, bao gồm cả các chủ
và Thái thượng trường lão không hiểu sao đều bị áp lực
trên người Diễm Huyền Kinh làm cho hit thờ không thông,
sắc mặt cũng thay đổi. Mọi người đều sợ hãi mà tránh xa
Diễm Huyền Kinh, vội vàng lùi về sau.
Diễm Huyền Kinh không kiểm soát được bàn thân.
Thật sự là nổi giận đến mức mất kiểm soát.
Đó là bởi vì Huyền Võ Tiên Quy khinh người quá đáng.
về thử thách của Huyền vô Tiên Quy, Diễm Huyền
Kinh cũng biết đến, còn may mắn được xem qua hai lần.
Càm nhận của ông ta chinh là, thừ thách của Huyến
vO Tiên Quy là trò đủa ác ý, chỉ đơn giản là muốn tra tấn
mấy người muốn đi tìm chết.
Căn bản là không có khà năng thông qua thử thách.
Mà thứ thách đi vào trong toà thành trì màu vàng này,
Huyển Võ Tiên Quy đã từng dùng một lắn. Cái thành trì
chó má gi chữ, đó chính là một mê cung. Mê cung tử
vong! Gần như không tốn tại đường sống trong mê cung!
Hàng tỷ năm trước, ông ta từng nhin thấy Huyền Vô
Tiên Quy dùng mẽ cung tử vong này để thử thách một đệ
tử của Chúng Sinh các, đó là một kẻ không may mắn.
Lúc ấy, tất cả mọi chuyện trong mê cung từ vong, mọi
người ở bên ngoài đều có thể quan sát rõ ràng. Cho nên,
đối với mê cung tử vong này, Diễm Huyển Kinh tương đối
kiêng kị, thậm chỉ là sợ hãi.
Diễm Huyền Kinh có thế khẳng định, cho dù chính bản
thân ông ta tiến vào trong mê cung từ vong kia, chi sợ
cũng lành ít dữ nhiều.
Thàng nhãi Tô và cô nhóc Mạc đi vào trong đó.
Diễm Huyền Kinh thực sự không thế tưởng tượng được
đến chuyện hai người còn có thể sống sót mà thông qua
thử thách.
“Huyển Võ Tiên Quy chết tiệt!”, Diễm Huyền Kinh
không nhịn được mà tức giận mắng một câu, hô hấp càng
thêm nặng nề, trong đầu ông ta xoay chuyển đủ loại biện
pháp, hy vọng có thể cứu được người, đáng tiếc, một
đồng ý tưởng ông ta nghĩ ra đều bị bác bỏ ngay trong
đầu, thật lầu sau đó, chỉ còn lại tuyệt vọng, không có biện
pháp gì có thể cứu được người.
“Thật hối hậnt Sớm biết có ngày hôm nay, tôi đã
không nhận thằng nhãi Tô làm đệ từ, thật không nên! Hại
thằng nhãi Tôi”, sâu trong đôi mắt của Diễm Huyền Kinh lộ
ra sự hối hận cùng đau khổ.
Cùng lúc đó.
Trong bí cành.
Vùng đất Tiên Khôi.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đang đứng ở trước cửa
mê cung từ vong.
Ánh mắt Tô Minh trở nên sâu thắm, anh muốn nhìn
thấy mê cung tử vong này, nhưng đáng tiếc là nhìn không thấu.
Bên ngoài.
Trên chiến trường cổ.
“Đậu xanh! Lão rủa đen chết tiệt, ông đây làm – mày –
tổ sư nó!”, tròng mát Diễm Huyến Kinh đô lên, sắc mặt
cũng đồ tia, vận vẹo tức giận, khí tức trở nên táo bạo,
thậm chí trên người còn có ngọn lửa khủng bố không
khống chế được mà dao động. Chính vì thế, xung quanh,
rất nhiều người của Chúng Sinh các, bao gồm cả các chủ
và Thái thượng trường lão không hiểu sao đều bị áp lực
trên người Diễm Huyền Kinh làm cho hit thờ không thông,
sắc mặt cũng thay đổi. Mọi người đều sợ hãi mà tránh xa
Diễm Huyền Kinh, vội vàng lùi về sau.
Diễm Huyền Kinh không kiểm soát được bàn thân.
Thật sự là nổi giận đến mức mất kiểm soát.
Đó là bởi vì Huyền Võ Tiên Quy khinh người quá đáng.
về thử thách của Huyền vô Tiên Quy, Diễm Huyền
Kinh cũng biết đến, còn may mắn được xem qua hai lần.
Càm nhận của ông ta chinh là, thừ thách của Huyến
vO Tiên Quy là trò đủa ác ý, chỉ đơn giản là muốn tra tấn
mấy người muốn đi tìm chết.
Căn bản là không có khà năng thông qua thử thách.
Mà thứ thách đi vào trong toà thành trì màu vàng này,
Huyển Võ Tiên Quy đã từng dùng một lắn. Cái thành trì
chó má gi chữ, đó chính là một mê cung. Mê cung tử
vong! Gần như không tốn tại đường sống trong mê cung!
Hàng tỷ năm trước, ông ta từng nhin thấy Huyền Vô
Tiên Quy dùng mẽ cung tử vong này để thử thách một đệ
tử của Chúng Sinh các, đó là một kẻ không may mắn.
Lúc ấy, tất cả mọi chuyện trong mê cung từ vong, mọi
người ở bên ngoài đều có thể quan sát rõ ràng. Cho nên,
đối với mê cung tử vong này, Diễm Huyển Kinh tương đối
kiêng kị, thậm chỉ là sợ hãi.
Diễm Huyền Kinh có thế khẳng định, cho dù chính bản
thân ông ta tiến vào trong mê cung từ vong kia, chi sợ
cũng lành ít dữ nhiều.
Thàng nhãi Tô và cô nhóc Mạc đi vào trong đó.
Diễm Huyền Kinh thực sự không thế tưởng tượng được
đến chuyện hai người còn có thể sống sót mà thông qua
thử thách.
“Huyển Võ Tiên Quy chết tiệt!”, Diễm Huyền Kinh
không nhịn được mà tức giận mắng một câu, hô hấp càng
thêm nặng nề, trong đầu ông ta xoay chuyển đủ loại biện
pháp, hy vọng có thể cứu được người, đáng tiếc, một
đồng ý tưởng ông ta nghĩ ra đều bị bác bỏ ngay trong
đầu, thật lầu sau đó, chỉ còn lại tuyệt vọng, không có biện
pháp gì có thể cứu được người.
“Thật hối hậnt Sớm biết có ngày hôm nay, tôi đã
không nhận thằng nhãi Tô làm đệ từ, thật không nên! Hại
thằng nhãi Tôi”, sâu trong đôi mắt của Diễm Huyền Kinh lộ
ra sự hối hận cùng đau khổ.
Cùng lúc đó.
Trong bí cành.
Vùng đất Tiên Khôi.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đang đứng ở trước cửa
mê cung từ vong.
Ánh mắt Tô Minh trở nên sâu thắm, anh muốn nhìn
thấy mê cung tử vong này, nhưng đáng tiếc là nhìn không thấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.